Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 35
2024-11-18 00:12:01
Tạ Viễn Hướng đúng là đói thật, vậy nên không làm gì trì hoãn, hỏi: "Ăn gì ạ?"
Lâm Tú Quyên chỉ vào nồi: "Ăn mì sợi, mì nấu canh xương hầm, ngon lắm." Lần sau vào thành phố phải mua một ít bột mì về làm hoành thánh, hoành thánh nấu xương lớn là ngon nhất.
Lâm Tú Quyên vừa nhóm lửa vừa nói với cậu: "Đi xem Viễn Đình đã ngủ chưa, hỏi con bé có muốn ăn cùng không."
Canh xương hầm có sẵn, chỉ cần nấu chín mì là xong, Tạ Viễn Đình hai mắt sáng lấp lánh nhìn vào bát trước mặt, sau đó đưa tay sờ bụng, tự hỏi không biết có phải đây là lý do dạo này mình lớn lên không, mỗi lần chưa ngủ được cô bé thật sự rất đói bụng.
Thấy động tác của cô bé, Lâm Tú Quyên còn tưởng là xấu hổ, liền đưa tay sờ đầu cô bé: "Ăn đi."
Nước xương hầm đậm đà không cần thêm gia vị cũng ngon, hai đứa bé nhanh chóng ăn hết mì trong bát, lúc này Lâm Tú Quyên mới ý thức được hình như mình đã bỏ qua một vấn đề, cô đặt đũa xuống nghiêm túc nhìn bọn họ: "Có phải ngày nào đi ngủ hai đứa cũng đói bụng không?"
Cho dù cô đã nói ra gia cảnh với hai người bọn họ, nhưng bữa tối vẫn thường nấu cháo, cho thêm ít bột viên, bọn họ đang tuổi trưởng thành nên đói bụng cũng là chuyện bình thường, nghĩ đến đây, Lâm Tú Quyên cảm thấy mình phải bắt đầu kế hoạch làm tương sớm hơn.
Tạ Viễn Đình liếc nhìn Tạ Viễn Hướng bên cạnh, sau đó mới nói: "Thật ra cũng không đói lắm, chỉ hơi hơi thôi." Bình thường cô bé đều dậy uống chút nước, sau đó ngủ thiếp đi.
"Lần sau đói bụng nhớ nói chị dâu biết, nếu không chị dâu đói một mình sẽ rất lười nấu cơm."
Tạ Viễn Hướng nghiêng đầu nhìn Lâm Tú Quyên, không biết vì sao, từ khi cô khỏi bệnh đến giờ, cứ như biến thành người khác, mặc dù trở nên tốt hơn, nhưng trong lòng cậu lại lo lắng, sợ Viễn Đình sẽ đã quen với cô thế này, nếu cô đột nhiên trở lại như trước thì sao?
Lúc này Tạ Viễn Đình mới nhớ tới tình hình cãi cọ ồn ào lúc nãy, tò mò hỏi: "Vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì mà lại ồn ào như vậy ạ?"
"Hình như điểm thanh niên trí thức có việc phải làm, được rồi, ăn no thì đi ngủ đi." Lâm Tú Quyên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Viễn Đình, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé mấy ngày nay đã hồng hào hơn, xem ra nhất định phải tiếp tục cải thiện đồ ăn, thân thể nguyên chủ còn chưa tới mười chín tuổi, có lẽ còn có khả năng cao lớn, đương nhiên cũng có khả năng phát triển, cô theo bản năng cúi đầu nhìn qua ngực mình.
Từ Thiến tái mặt nằm trên giường, nghe bên ngoài xì xào bàn tán, mơ hồ nghe được những từ như giày rách, móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay, trong miệng còn có mùi rỉ sắt, xảy ra chuyện như vậy, nhất định ngày mai đội sản xuất sẽ tìm người tới đây.
Thanh niên trí thức Hồ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta, trong lòng có chút thương cảm, không khỏi nói: "Thật ra chuyện của hai người cũng không có gì to tát, dù sao cô và Chu Thần đều chưa lập gia đình, nếu nhanh chóng kết hôn cũng có thể nhanh chóng bịt miệng những người bên ngoài kia, huống chi sau khi kết hôn hai người còn có thể ở riêng một phòng."
Từ Thiến theo bản năng muốn bác bỏ, cô ta vẫn còn muốn trở về thành phố, cô ta sẽ không kết hôn, nhưng thanh niên trí thức Hồ nói cũng đúng, bây giờ đám người kia không phải nói bọn họ vô đạo đức sao, nếu cô ta kết hôn với Chu Thần, tự nhiên có thể chặn miệng những người này.
Lâm Tú Quyên chỉ vào nồi: "Ăn mì sợi, mì nấu canh xương hầm, ngon lắm." Lần sau vào thành phố phải mua một ít bột mì về làm hoành thánh, hoành thánh nấu xương lớn là ngon nhất.
Lâm Tú Quyên vừa nhóm lửa vừa nói với cậu: "Đi xem Viễn Đình đã ngủ chưa, hỏi con bé có muốn ăn cùng không."
Canh xương hầm có sẵn, chỉ cần nấu chín mì là xong, Tạ Viễn Đình hai mắt sáng lấp lánh nhìn vào bát trước mặt, sau đó đưa tay sờ bụng, tự hỏi không biết có phải đây là lý do dạo này mình lớn lên không, mỗi lần chưa ngủ được cô bé thật sự rất đói bụng.
Thấy động tác của cô bé, Lâm Tú Quyên còn tưởng là xấu hổ, liền đưa tay sờ đầu cô bé: "Ăn đi."
Nước xương hầm đậm đà không cần thêm gia vị cũng ngon, hai đứa bé nhanh chóng ăn hết mì trong bát, lúc này Lâm Tú Quyên mới ý thức được hình như mình đã bỏ qua một vấn đề, cô đặt đũa xuống nghiêm túc nhìn bọn họ: "Có phải ngày nào đi ngủ hai đứa cũng đói bụng không?"
Cho dù cô đã nói ra gia cảnh với hai người bọn họ, nhưng bữa tối vẫn thường nấu cháo, cho thêm ít bột viên, bọn họ đang tuổi trưởng thành nên đói bụng cũng là chuyện bình thường, nghĩ đến đây, Lâm Tú Quyên cảm thấy mình phải bắt đầu kế hoạch làm tương sớm hơn.
Tạ Viễn Đình liếc nhìn Tạ Viễn Hướng bên cạnh, sau đó mới nói: "Thật ra cũng không đói lắm, chỉ hơi hơi thôi." Bình thường cô bé đều dậy uống chút nước, sau đó ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lần sau đói bụng nhớ nói chị dâu biết, nếu không chị dâu đói một mình sẽ rất lười nấu cơm."
Tạ Viễn Hướng nghiêng đầu nhìn Lâm Tú Quyên, không biết vì sao, từ khi cô khỏi bệnh đến giờ, cứ như biến thành người khác, mặc dù trở nên tốt hơn, nhưng trong lòng cậu lại lo lắng, sợ Viễn Đình sẽ đã quen với cô thế này, nếu cô đột nhiên trở lại như trước thì sao?
Lúc này Tạ Viễn Đình mới nhớ tới tình hình cãi cọ ồn ào lúc nãy, tò mò hỏi: "Vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì mà lại ồn ào như vậy ạ?"
"Hình như điểm thanh niên trí thức có việc phải làm, được rồi, ăn no thì đi ngủ đi." Lâm Tú Quyên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Viễn Đình, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé mấy ngày nay đã hồng hào hơn, xem ra nhất định phải tiếp tục cải thiện đồ ăn, thân thể nguyên chủ còn chưa tới mười chín tuổi, có lẽ còn có khả năng cao lớn, đương nhiên cũng có khả năng phát triển, cô theo bản năng cúi đầu nhìn qua ngực mình.
Từ Thiến tái mặt nằm trên giường, nghe bên ngoài xì xào bàn tán, mơ hồ nghe được những từ như giày rách, móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay, trong miệng còn có mùi rỉ sắt, xảy ra chuyện như vậy, nhất định ngày mai đội sản xuất sẽ tìm người tới đây.
Thanh niên trí thức Hồ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta, trong lòng có chút thương cảm, không khỏi nói: "Thật ra chuyện của hai người cũng không có gì to tát, dù sao cô và Chu Thần đều chưa lập gia đình, nếu nhanh chóng kết hôn cũng có thể nhanh chóng bịt miệng những người bên ngoài kia, huống chi sau khi kết hôn hai người còn có thể ở riêng một phòng."
Từ Thiến theo bản năng muốn bác bỏ, cô ta vẫn còn muốn trở về thành phố, cô ta sẽ không kết hôn, nhưng thanh niên trí thức Hồ nói cũng đúng, bây giờ đám người kia không phải nói bọn họ vô đạo đức sao, nếu cô ta kết hôn với Chu Thần, tự nhiên có thể chặn miệng những người này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro