Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 36
2024-11-18 00:12:01
Nghe tin Chu Thần sắp kết hôn với Từ Thiến, Lâm Tú Quyên không khỏi nhướng mày, xem ra hai người này cũng không ngốc, biết cách giải quyết tốt nhất là kết hôn, cũng tốt, cứ để hai người xấu xa đó dính lấy nhau cả đời đi.
Từ Thiến liếc nhìn khuôn mặt ủ rũ của Chu Thần, cười nhạo: "Anh làm thế cho ai xem, anh nghĩ tôi muốn kết hôn với anh chắc?"
Tuy rằng không cam lòng, nhưng bọn họ chỉ có thể lựa chọn kết hôn để tránh bị người khác soi mói, lúc này nghe thấy âm thanh chế nhạo của Từ Thiến, giọng điệu Chu Thần càng thêm giễu cợt: "Nói mình vô tội thì có nghĩa gì? Cô thử ra ngoài hỏi mà xem, bây giờ ngay cả mấy gã nông thôn đó cũng không thèm đếm xỉa đến cô, huống chi còn là một cái giày rách bị tôi làm."
Câu cuối cùng là Chu Thần ghé sát vào tai cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, đây cũng là lý do tại sao sắc mặt anh ta lại khó coi đến thế, loại người như Từ Thiến chỉ để mua vui, sao có thể cưới về làm vợ, nếu không sau này ngày nào cũng phải đề phòng cô ta cắm sừng mình.
Sắc mặt Từ Thiến có chút khó coi, gia đình cô ta trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã phải kiếm ăn dưới tay mẹ kế, cho nên cô ta đã học được cách dùng những gì mình có để đổi lấy mọi thứ từ rất sớm, kể cả thân thể. Bây giờ bị Chu Thần gọi là giày rách, lửa giận trong mắt cô ta lóe lên, châm chọc nói: "Anh cũng khác gì tôi, không phải cũng định lấy thân đổi lợi ích với Lâm Tú Quyên sao?"
Chu Thần nghe vậy, không khỏi nắm lấy tóc cô ta, tức giận nói: "Cô còn không biết xấu hổ nói đến chuyện này à, nếu không phải tại cô thì tôi có ngày hôm nay sao?" Vịt tới tay lại vụt mất, Chu Thần làm sao có thể không khó chịu, đặc biệt là ánh mắt xem kịch của người trong điểm thanh niên trí thức.
"Cho dù kết hôn cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh tiếp tục mồi chài Lâm Tú Quyên, về phần có câu được hay không, còn phải xem năng lực của anh." Vẻ mặt Từ Thiến tuy thờ ơ nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.
——
Tin tức Chu Thần và Từ Thiến kết hôn truyền ra có thể coi như bịt được miệng người dân đại đội Tây Lĩnh, tuy mọi người đều hơi khinh thường, nhưng chuyện giữa hai vợ chồng người ta, người ngoài cũng không thể nói gì.
Thời gian kết hôn của hai người được chọn khá vội vàng, làm rất đơn giản, chỉ bày hai mâm ở điểm thanh niên trí thức, ngoài Lâm Ái Quốc và hội phụ nữ thì không mời ai khác trong đại đội.
Hai người trong lòng có ý nghĩ khác nhau nên năn nỉ Lâm Ái Quốc cho ở phòng riêng, thanh niên trí thức vốn có thể sống riêng sau khi kết hôn, cho dù Lâm Ái Quốc không thích Chu Thần, thì cũng không làm khó xử anh ta trong hôn lễ.
Cuộc hôn nhân của Chu Thần và Từ Thiến cũng khiến Hồ Yến Hoa cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, vào ngày bọn họ thiết rượu, Hồ Yến Hoa còn đặc biệt tới nhà họ Tạ.
Lâm Tú Quyên nhìn giỏ rau trong tay Hồ Yến Hoa, cười chào đón: "Mẹ, mẹ đến mang đồ ăn cho con à?"
"Đúng vậy, phải nói khoảng đất rộng ở sân sau nhà các con nên khai khẩn trồng rau đi thôi." Hồ Yến Hoa nhìn nhìn sân sau nhà bọn họ.
Lâm Tú Quyên cầm giỏ rau đến cửa phòng bếp, bình tĩnh nói: "Con cũng đang có ý tưởng này, còn tính toàn tìm ngày nhờ anh hai đến giúp nữa."
"Vừa vặn hôm nay nó không đi làm, để tí mẹ về bảo nó qua đây." Hồ Yến Hoa vội vàng nói.
Lâm Tú Quyên thấy Hồ Yến Hoa mang rau đến hình như không có ý định rời đi, mới ý thức được chắc hẳn bà không chỉ đến đưa đồ, thế là kéo bà vào trong phòng mình: "Mẹ, mẹ tới đây có việc gì sao?"
Hồ Yến Hoa liếc nhìn cô, thấy sắc mặt cô bình thường, thế là thử nói: "Có biết hôm nay là ngày gì không?"
Từ Thiến liếc nhìn khuôn mặt ủ rũ của Chu Thần, cười nhạo: "Anh làm thế cho ai xem, anh nghĩ tôi muốn kết hôn với anh chắc?"
Tuy rằng không cam lòng, nhưng bọn họ chỉ có thể lựa chọn kết hôn để tránh bị người khác soi mói, lúc này nghe thấy âm thanh chế nhạo của Từ Thiến, giọng điệu Chu Thần càng thêm giễu cợt: "Nói mình vô tội thì có nghĩa gì? Cô thử ra ngoài hỏi mà xem, bây giờ ngay cả mấy gã nông thôn đó cũng không thèm đếm xỉa đến cô, huống chi còn là một cái giày rách bị tôi làm."
Câu cuối cùng là Chu Thần ghé sát vào tai cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, đây cũng là lý do tại sao sắc mặt anh ta lại khó coi đến thế, loại người như Từ Thiến chỉ để mua vui, sao có thể cưới về làm vợ, nếu không sau này ngày nào cũng phải đề phòng cô ta cắm sừng mình.
Sắc mặt Từ Thiến có chút khó coi, gia đình cô ta trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã phải kiếm ăn dưới tay mẹ kế, cho nên cô ta đã học được cách dùng những gì mình có để đổi lấy mọi thứ từ rất sớm, kể cả thân thể. Bây giờ bị Chu Thần gọi là giày rách, lửa giận trong mắt cô ta lóe lên, châm chọc nói: "Anh cũng khác gì tôi, không phải cũng định lấy thân đổi lợi ích với Lâm Tú Quyên sao?"
Chu Thần nghe vậy, không khỏi nắm lấy tóc cô ta, tức giận nói: "Cô còn không biết xấu hổ nói đến chuyện này à, nếu không phải tại cô thì tôi có ngày hôm nay sao?" Vịt tới tay lại vụt mất, Chu Thần làm sao có thể không khó chịu, đặc biệt là ánh mắt xem kịch của người trong điểm thanh niên trí thức.
"Cho dù kết hôn cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh tiếp tục mồi chài Lâm Tú Quyên, về phần có câu được hay không, còn phải xem năng lực của anh." Vẻ mặt Từ Thiến tuy thờ ơ nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.
——
Tin tức Chu Thần và Từ Thiến kết hôn truyền ra có thể coi như bịt được miệng người dân đại đội Tây Lĩnh, tuy mọi người đều hơi khinh thường, nhưng chuyện giữa hai vợ chồng người ta, người ngoài cũng không thể nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian kết hôn của hai người được chọn khá vội vàng, làm rất đơn giản, chỉ bày hai mâm ở điểm thanh niên trí thức, ngoài Lâm Ái Quốc và hội phụ nữ thì không mời ai khác trong đại đội.
Hai người trong lòng có ý nghĩ khác nhau nên năn nỉ Lâm Ái Quốc cho ở phòng riêng, thanh niên trí thức vốn có thể sống riêng sau khi kết hôn, cho dù Lâm Ái Quốc không thích Chu Thần, thì cũng không làm khó xử anh ta trong hôn lễ.
Cuộc hôn nhân của Chu Thần và Từ Thiến cũng khiến Hồ Yến Hoa cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, vào ngày bọn họ thiết rượu, Hồ Yến Hoa còn đặc biệt tới nhà họ Tạ.
Lâm Tú Quyên nhìn giỏ rau trong tay Hồ Yến Hoa, cười chào đón: "Mẹ, mẹ đến mang đồ ăn cho con à?"
"Đúng vậy, phải nói khoảng đất rộng ở sân sau nhà các con nên khai khẩn trồng rau đi thôi." Hồ Yến Hoa nhìn nhìn sân sau nhà bọn họ.
Lâm Tú Quyên cầm giỏ rau đến cửa phòng bếp, bình tĩnh nói: "Con cũng đang có ý tưởng này, còn tính toàn tìm ngày nhờ anh hai đến giúp nữa."
"Vừa vặn hôm nay nó không đi làm, để tí mẹ về bảo nó qua đây." Hồ Yến Hoa vội vàng nói.
Lâm Tú Quyên thấy Hồ Yến Hoa mang rau đến hình như không có ý định rời đi, mới ý thức được chắc hẳn bà không chỉ đến đưa đồ, thế là kéo bà vào trong phòng mình: "Mẹ, mẹ tới đây có việc gì sao?"
Hồ Yến Hoa liếc nhìn cô, thấy sắc mặt cô bình thường, thế là thử nói: "Có biết hôm nay là ngày gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro