Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 48
2024-11-18 00:12:01
Trương Vĩnh Phương vốn còn đang thở mạnh, nghe Lâm Tú Mỹ nói vậy thì dứt khoát đưa tay cầm bát cơm trên bàn ném về phía Lâm Tú Mỹ: "Cái loại sao chổi nhà mày muốn kéo tao đi cải tạo cùng đúng không, đều tại mày nói những lời đó trước mặt tao, con bé chết tiệt này mày đúng là xấu xa mà."
Lâm Tú Mỹ không ngờ rằng bà ta lại trực tiếp ném bát, cô ta không tránh kịp bị bát sứ đập vào trán, máu lập tức chảy ra, cảm nhận được hơi ấm từ thái dương, Lâm Tú Mỹ hét lên một tiếng, cô ta phải gả vào thành phố, sao có thể để lại sẹo được.
Giọng của Lâm Tú Mỹ sắc bén đến mức có thể nhấc nóc nhà lên, Trương Vĩnh Phương xoa xoa lỗ tai mình, bất mãn nói: "Gào cái gì mà gào, bà mày còn chưa chết đâu."
Lâm Tú Mỹ cố chịu đựng cảm giác muốn xé xác Trương Vĩnh Phương, nhanh chóng trở về phòng lấy số tiền đã giấu chạy đến trạm y tế, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, không được để lại bất kỳ vết sẹo nào.
Bởi vì liên quan đến hội phụ nữ nên mọi hành động của nhà họ Lâm hôm nay đều bị người trong đại đội Tây Lĩnh theo dõi, lúc này, Lâm Tú Mỹ che trán lao ra khỏi sân, không biết hành động của mình đã khiến những người này nghi ngờ đến mức nào.
Trong đội bàn tán khiến Lâm Tú Quyên nhếch môi, nhà họ Lâm có loạn hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô nghĩ lần này chắc hẳn Trương Vĩnh Phương sẽ thành thật, mình có thể yên ổn một thời gian.
Về phần ý đồ của Lâm Tú Mỹ, dù sao cũng là tiền trợ cấp trong tay cô, hoặc là không muốn cô sống tốt hơn cô ta?
Sau khi giải quyết được phiền toái là Trương Vĩnh Phương, Lâm Tú Quyên bắt đầu chuẩn bị vào thành phố, dự định sau khi hết tới tháng sẽ đi mua sắm, thuận tiện đến chợ đen để hỏi thăm tình hình, cô cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch làm nước tương.
Lâm Tú Lệ khịt mũi coi thường những gì xảy ra với Lâm Tú Mỹ, cô ấy không tin cô ta không biết Trương Vĩnh Phương là người như thế nào, bây giờ chỉ bị quả báo mà thôi, nhưng biết được Lâm Tú Mỹ là người xúi giục Trương Vĩnh Phương làm mối cho Lâm Tú Quyên, cô cũng cảm thấy chán ghét cô ta thêm một phần.
Gần đây ngày nào Lâm Tú Lệ cũng dành thời gian học tiếng Nga với Tống Ngọc Mai, kết thúc ngày học hôm nay, khi chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Lâm Ái Quốc đang đi về phía này, ánh mắt cô ấy lấp loé sau đó trực tiếp đi lên đón tiếp.
*
Lâm Tú Quyên nhìn danh sách trong tay, sau đó lại hỏi hai đứa nhóc một lần: "Còn muốn cái gì nữa không?"
"Chị dâu, ngày mai chị có thể dẫn chúng em đi cùng được không?" Tạ Viễn Đình trong mắt tràn đầy mong đợi.
"Lần sau đi." Lâm Tú Quyên từ chối cô bé vì cô còn muốn đi chợ đen.
"Được, vậy lần sau chị dâu nhớ mang em theo nhé." Tạ Viễn Đình vẻ mặt vui vẻ.
Lâm Tú Quyên lặng lẽ liếc nhìn Tạ Viễn Hướng đang giả vờ xa cách, đưa tay xoa đầu cậu: "Lần sau cả hai đứa đều đi cùng chị."
Ngay khi Lâm Tú Quyên và anh em nhà họ Tạ đang vui vẻ hoà thuận thì bên này, người cùng thôn hôn mê sắp hai tháng cũng chầm chậm mở mắt.
Lâm Tú Mỹ không ngờ rằng bà ta lại trực tiếp ném bát, cô ta không tránh kịp bị bát sứ đập vào trán, máu lập tức chảy ra, cảm nhận được hơi ấm từ thái dương, Lâm Tú Mỹ hét lên một tiếng, cô ta phải gả vào thành phố, sao có thể để lại sẹo được.
Giọng của Lâm Tú Mỹ sắc bén đến mức có thể nhấc nóc nhà lên, Trương Vĩnh Phương xoa xoa lỗ tai mình, bất mãn nói: "Gào cái gì mà gào, bà mày còn chưa chết đâu."
Lâm Tú Mỹ cố chịu đựng cảm giác muốn xé xác Trương Vĩnh Phương, nhanh chóng trở về phòng lấy số tiền đã giấu chạy đến trạm y tế, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, không được để lại bất kỳ vết sẹo nào.
Bởi vì liên quan đến hội phụ nữ nên mọi hành động của nhà họ Lâm hôm nay đều bị người trong đại đội Tây Lĩnh theo dõi, lúc này, Lâm Tú Mỹ che trán lao ra khỏi sân, không biết hành động của mình đã khiến những người này nghi ngờ đến mức nào.
Trong đội bàn tán khiến Lâm Tú Quyên nhếch môi, nhà họ Lâm có loạn hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô nghĩ lần này chắc hẳn Trương Vĩnh Phương sẽ thành thật, mình có thể yên ổn một thời gian.
Về phần ý đồ của Lâm Tú Mỹ, dù sao cũng là tiền trợ cấp trong tay cô, hoặc là không muốn cô sống tốt hơn cô ta?
Sau khi giải quyết được phiền toái là Trương Vĩnh Phương, Lâm Tú Quyên bắt đầu chuẩn bị vào thành phố, dự định sau khi hết tới tháng sẽ đi mua sắm, thuận tiện đến chợ đen để hỏi thăm tình hình, cô cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch làm nước tương.
Lâm Tú Lệ khịt mũi coi thường những gì xảy ra với Lâm Tú Mỹ, cô ấy không tin cô ta không biết Trương Vĩnh Phương là người như thế nào, bây giờ chỉ bị quả báo mà thôi, nhưng biết được Lâm Tú Mỹ là người xúi giục Trương Vĩnh Phương làm mối cho Lâm Tú Quyên, cô cũng cảm thấy chán ghét cô ta thêm một phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần đây ngày nào Lâm Tú Lệ cũng dành thời gian học tiếng Nga với Tống Ngọc Mai, kết thúc ngày học hôm nay, khi chuẩn bị rời đi, nhìn thấy Lâm Ái Quốc đang đi về phía này, ánh mắt cô ấy lấp loé sau đó trực tiếp đi lên đón tiếp.
*
Lâm Tú Quyên nhìn danh sách trong tay, sau đó lại hỏi hai đứa nhóc một lần: "Còn muốn cái gì nữa không?"
"Chị dâu, ngày mai chị có thể dẫn chúng em đi cùng được không?" Tạ Viễn Đình trong mắt tràn đầy mong đợi.
"Lần sau đi." Lâm Tú Quyên từ chối cô bé vì cô còn muốn đi chợ đen.
"Được, vậy lần sau chị dâu nhớ mang em theo nhé." Tạ Viễn Đình vẻ mặt vui vẻ.
Lâm Tú Quyên lặng lẽ liếc nhìn Tạ Viễn Hướng đang giả vờ xa cách, đưa tay xoa đầu cậu: "Lần sau cả hai đứa đều đi cùng chị."
Ngay khi Lâm Tú Quyên và anh em nhà họ Tạ đang vui vẻ hoà thuận thì bên này, người cùng thôn hôn mê sắp hai tháng cũng chầm chậm mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro