Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Thắng Lớn
Chương 2
2024-10-18 15:23:15
Cố Cảnh Nhã uống một ly nước, không ngờ mình lại liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ... Thôi, cô quyết định không nghĩ ngợi nữa.
Dạo gần đây, công ty của Cố Cảnh Nhã nhận được một dự án lớn, cô phải đi sớm về muộn, bận rộn đến quay cuồng. Hôm nay cuối cùng cũng xong việc, cô về phòng, nằm lên giường và thiếp đi ngay lập tức.
Trong mơ, bố cô trông rất nghiêm nghị, mẹ thì buồn bã, còn anh trai chỉ biết cúi đầu bất lực.
Cố Cảnh Nhã ngạc nhiên hỏi: “Bố mẹ, anh trai, có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy gương mặt ngây thơ của con gái, mẹ cô không kiềm chế được mà bật khóc.
Bố cô im lặng một lúc rồi nói: “Cảnh Thần, ngày mai con đưa Cảnh Nhã đi đăng ký xuống nông thôn.” Thấy Cố Cảnh Nhã còn muốn hỏi, Cố Cảnh Thần kéo tay cô, lắc đầu.
Gối đã ướt đẫm vì nước mắt, Cố Cảnh Nhã lau mắt, đứng dậy uống một ly nước để bình tĩnh lại. Cô bận rộn công việc nên mấy ngày rồi không đọc tiểu thuyết, tại sao lại mơ thấy giấc mơ đó nữa?
Cô nhớ lại cô gái trong giấc mơ có cùng tên với mình, nhưng gương mặt không rõ ràng, cô ấy tết hai bím tóc theo kiểu thập niên 70...
Cố Cảnh Nhã hồi tưởng lại lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ này, nghĩ xem có điều gì khác thường. Bất chợt, cô đi đến phòng thay đồ, mở tủ trang sức, lấy ra chiếc vòng cổ hồng ngọc.
Chiếc vòng cổ này là món quà mà ông nội cô đã mua tại một buổi đấu giá để tặng bà nội nhân dịp sinh nhật. Sau đó, bà đã tặng lại cho cô. Không hiểu sao, bà đeo cả đời không sao, mà chỉ cần cô đeo một chút là xảy ra những chuyện kỳ lạ như thế này???
Nhớ lại mọi thứ trong giấc mơ, cô không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải là tiền kiếp của mình. Kết hợp với những tiểu thuyết cô đã đọc, cô dự đoán mình sắp có một chuyến phiêu lưu kỳ diệu đến thế giới khác – thường được gọi là xuyên không!!!
Trong thoáng chốc, cô không biết nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo. Rõ ràng là ở thế kỷ 21, cô sinh ra trong gia đình danh giá, nhà cửa, xe cộ đều không thiếu. Từ khi sinh ra, cô đã có thể tự do tài chính. Vậy mà bây giờ, cô lại không được sống yên ổn mà phải đến thập niên 70 nghèo khó, lạc hậu và thiếu thốn vật chất...
Cô nhớ lại trong tiểu thuyết có mô tả cách sở hữu không gian, liền ngẫm nghĩ rồi cầm dao gọt hoa quả khẽ cứa lên ngón tay, để máu nhỏ lên viên hồng ngọc và lặng lẽ chờ đợi kết quả.
Mấy giây chờ đợi đó, trong lòng cô thầm cầu nguyện rằng tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng ngay sau đó, viên hồng ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ. Tiếp theo, cô cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ, chưa kịp phản ứng lại thì cô đã bị hút vào một không gian kỳ diệu.
Nhìn khung cảnh trước mắt, cô không dám mong chờ gì thêm
. Không gian đã xuất hiện, vậy thì chắc chắn cô sẽ xuyên không. Chỉ là không biết cô sẽ xuyên hồn hay xuyên thân. Vì đây đã là sự thật, nên cô phải chuẩn bị sẵn sàng.
Đứng trong không gian và tiến về phía trước, Cố Cảnh Nhã nhìn cảnh tượng trước mắt mà há hốc miệng. Đây là "bàn tay vàng" mà ông trời ban tặng cho cô, một "bàn tay vàng" khổng lồ!!!
Nhìn không gian tràn đầy sự sống, với đủ loại cây trồng, cô không lo sẽ bị đói. Đi vào sâu hơn, cô phát hiện một khu vườn cây ăn quả rậm rạp với những trái táo đỏ rực, lê vàng ươm và nho tím ngắt... Bên cạnh vườn cây còn có núi non và sông suối, trong nước cá tôm bơi lội vui vẻ. Quan trọng nhất là còn có một suối linh.
Trong tiểu thuyết, suối linh trong không gian luôn là sự tồn tại vô địch. Cô tiến đến suối linh, dùng tay múc một ít nước uống thử xem có giống như trong tiểu thuyết nói không. Không bao lâu sau, các tạp chất trong cơ thể cô bị đẩy ra ngoài, còn phát ra một mùi hôi nồng nặc.
“Tại sao mình lại bốc mùi thế này?” Vừa định thoát khỏi không gian để vào phòng tắm thì trong khoảnh khắc quay người lại, cô nhìn thấy...
Biệt thự của cô đã xuất hiện trong không gian, thật là một bất ngờ lớn!!!!
Cô vội vàng chạy vào biệt thự, vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.
---
Dạo gần đây, công ty của Cố Cảnh Nhã nhận được một dự án lớn, cô phải đi sớm về muộn, bận rộn đến quay cuồng. Hôm nay cuối cùng cũng xong việc, cô về phòng, nằm lên giường và thiếp đi ngay lập tức.
Trong mơ, bố cô trông rất nghiêm nghị, mẹ thì buồn bã, còn anh trai chỉ biết cúi đầu bất lực.
Cố Cảnh Nhã ngạc nhiên hỏi: “Bố mẹ, anh trai, có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy gương mặt ngây thơ của con gái, mẹ cô không kiềm chế được mà bật khóc.
Bố cô im lặng một lúc rồi nói: “Cảnh Thần, ngày mai con đưa Cảnh Nhã đi đăng ký xuống nông thôn.” Thấy Cố Cảnh Nhã còn muốn hỏi, Cố Cảnh Thần kéo tay cô, lắc đầu.
Gối đã ướt đẫm vì nước mắt, Cố Cảnh Nhã lau mắt, đứng dậy uống một ly nước để bình tĩnh lại. Cô bận rộn công việc nên mấy ngày rồi không đọc tiểu thuyết, tại sao lại mơ thấy giấc mơ đó nữa?
Cô nhớ lại cô gái trong giấc mơ có cùng tên với mình, nhưng gương mặt không rõ ràng, cô ấy tết hai bím tóc theo kiểu thập niên 70...
Cố Cảnh Nhã hồi tưởng lại lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ này, nghĩ xem có điều gì khác thường. Bất chợt, cô đi đến phòng thay đồ, mở tủ trang sức, lấy ra chiếc vòng cổ hồng ngọc.
Chiếc vòng cổ này là món quà mà ông nội cô đã mua tại một buổi đấu giá để tặng bà nội nhân dịp sinh nhật. Sau đó, bà đã tặng lại cho cô. Không hiểu sao, bà đeo cả đời không sao, mà chỉ cần cô đeo một chút là xảy ra những chuyện kỳ lạ như thế này???
Nhớ lại mọi thứ trong giấc mơ, cô không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải là tiền kiếp của mình. Kết hợp với những tiểu thuyết cô đã đọc, cô dự đoán mình sắp có một chuyến phiêu lưu kỳ diệu đến thế giới khác – thường được gọi là xuyên không!!!
Trong thoáng chốc, cô không biết nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo. Rõ ràng là ở thế kỷ 21, cô sinh ra trong gia đình danh giá, nhà cửa, xe cộ đều không thiếu. Từ khi sinh ra, cô đã có thể tự do tài chính. Vậy mà bây giờ, cô lại không được sống yên ổn mà phải đến thập niên 70 nghèo khó, lạc hậu và thiếu thốn vật chất...
Cô nhớ lại trong tiểu thuyết có mô tả cách sở hữu không gian, liền ngẫm nghĩ rồi cầm dao gọt hoa quả khẽ cứa lên ngón tay, để máu nhỏ lên viên hồng ngọc và lặng lẽ chờ đợi kết quả.
Mấy giây chờ đợi đó, trong lòng cô thầm cầu nguyện rằng tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng ngay sau đó, viên hồng ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ. Tiếp theo, cô cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ, chưa kịp phản ứng lại thì cô đã bị hút vào một không gian kỳ diệu.
Nhìn khung cảnh trước mắt, cô không dám mong chờ gì thêm
. Không gian đã xuất hiện, vậy thì chắc chắn cô sẽ xuyên không. Chỉ là không biết cô sẽ xuyên hồn hay xuyên thân. Vì đây đã là sự thật, nên cô phải chuẩn bị sẵn sàng.
Đứng trong không gian và tiến về phía trước, Cố Cảnh Nhã nhìn cảnh tượng trước mắt mà há hốc miệng. Đây là "bàn tay vàng" mà ông trời ban tặng cho cô, một "bàn tay vàng" khổng lồ!!!
Nhìn không gian tràn đầy sự sống, với đủ loại cây trồng, cô không lo sẽ bị đói. Đi vào sâu hơn, cô phát hiện một khu vườn cây ăn quả rậm rạp với những trái táo đỏ rực, lê vàng ươm và nho tím ngắt... Bên cạnh vườn cây còn có núi non và sông suối, trong nước cá tôm bơi lội vui vẻ. Quan trọng nhất là còn có một suối linh.
Trong tiểu thuyết, suối linh trong không gian luôn là sự tồn tại vô địch. Cô tiến đến suối linh, dùng tay múc một ít nước uống thử xem có giống như trong tiểu thuyết nói không. Không bao lâu sau, các tạp chất trong cơ thể cô bị đẩy ra ngoài, còn phát ra một mùi hôi nồng nặc.
“Tại sao mình lại bốc mùi thế này?” Vừa định thoát khỏi không gian để vào phòng tắm thì trong khoảnh khắc quay người lại, cô nhìn thấy...
Biệt thự của cô đã xuất hiện trong không gian, thật là một bất ngờ lớn!!!!
Cô vội vàng chạy vào biệt thự, vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.
---
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro