Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Để Thắng Lớn
Chương 22
2024-10-18 15:23:15
Mọi người gật gù đồng ý, tuyệt! Đánh cho hắn nằm trên giường vài ngày.
"Vương Đức Phát không ra ngoài, chẳng lẽ lại đến nhà hắn đánh sao?" Vương Linh bĩu môi, một đám người thật không đáng tin.
Mọi người nghe xong cũng thấy có lý, ban ngày trong làng lúc nào cũng có người, còn buổi tối thì mọi người đều đi ngủ sớm, chẳng ai ra ngoài. Vậy phải làm thế nào đây?
Hồ Song Song cũng thấy hết hy vọng: "Nếu họ ép tôi, tôi sẽ chết cho họ xem. Huhu..."
Cố Cảnh Nhã an ủi Hồ Song Song: "Đồng chí Hồ, chúng ta là phụ nữ thời đại mới, phải tự lập và mạnh mẽ. Nếu hắn dám phá hoại danh dự của cô, thì cứ lấy kéo mà cắt, biến hắn thành hoạn quan."
Trần Hà: Sốc toàn tập...
Hoàng Xuân Hoa: Đồng chí Cố quả là mạnh mẽ...
Hồ Song Song: Kinh ngạc đến nỗi quên cả khóc!
Vương Linh: Mấy ngày nay mình không trêu chọc gì đồng chí Cố chứ nhỉ...
Các nam thanh niên trí thức nghe vậy, theo phản xạ siết chặt hai chân. Trước đây cứ nghĩ đồng chí Cố là một con thỏ trắng nhỏ bé yếu đuối, giờ mới biết hóa ra cô là một con hổ cái dữ dằn.
Lữ Dương: Con cáo nhỏ này cũng có móng vuốt sắc thật.
Cố Cảnh Nhã nhìn biểu cảm của mọi người, mới nhận ra mình vừa nói quá...
Cô ngượng ngùng gãi mũi: "À, tôi có cách để dụ Vương Đức Phát ra."
Hồ Song Song nghe vậy liền kích động hẳn: "Đồng chí Cố, cô có cách gì?"
Mọi người sau khi nghe kế hoạch của Cố Cảnh Nhã đều gật đầu tán thành rồi nhanh chóng tản ra chuẩn bị...
"Đồng chí Cố, đồng chí Hồ, hai người định đi đâu vậy?" Hổ Tử đang chơi trước cửa nhà, thấy Cố Cảnh Nhã và Hồ Song Song liền hỏi.
"Hổ Tử, chị với đồng chí Hồ lên núi." Nói xong, Cố Cảnh Nhã
đưa cho Hổ Tử vài viên kẹo rồi bảo cậu bé đi tìm Xuyến Tử chơi, dặn cả hai cùng ăn chung.
Hổ Tử vừa chạy vừa hét: "Xuyến Tử ơi, tao có kẹo! Ra mà ăn kẹo nào."
"Đâu ra mày có kẹo?" Xuyến Tử tò mò hỏi, giá mà ngày nào cũng có kẹo để ăn thì tốt biết bao.
"Là đồng chí Cố cho tao đó. Chị ấy với đồng chí Hồ lên núi rồi."
Nghe thấy Cố Cảnh Nhã và Hồ Song Song lên núi, mẹ con Vương Đức Phát cảm thấy cơ hội đã đến. Vương Đức Phát liền vội vã chạy lên núi.
Cố Cảnh Nhã và Hồ Song Song vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Cả hai liếc nhìn nhau, rồi nghe thấy Cố Cảnh Nhã nói: "Đồng chí Hồ, tôi đi sang kia xem một chút."
Vương Đức Phát thấy Cố Cảnh Nhã đi rồi, chỉ còn lại Hồ Song Song, liền nghĩ rằng cơ hội trời cho đã tới. Hắn chậm rãi tiến lại gần Hồ Song Song, trên mặt lộ rõ vẻ cười thỏa mãn không thể kiềm chế.
Lý Niên và Kỷ Tiểu Đông nhanh chóng chụp bao tải lên đầu Vương Đức Phát. Mọi người từ chỗ nấp lập tức lao ra, đấm đá túi bụi vào hắn.
"Ái chà, ai đánh tôi thế, đừng đánh nữa, đau chết mất rồi!"
"Tha mạng đi, đừng đánh nữa..."
"Cứu tôi với... đừng đánh nữa."
Thấy đánh đủ rồi, mọi người dừng tay và lẳng lặng rút lui.
Chỉ còn lại Vương Đức Phát nằm trên mặt đất rên rỉ kêu đau.
---
"Vương Đức Phát không ra ngoài, chẳng lẽ lại đến nhà hắn đánh sao?" Vương Linh bĩu môi, một đám người thật không đáng tin.
Mọi người nghe xong cũng thấy có lý, ban ngày trong làng lúc nào cũng có người, còn buổi tối thì mọi người đều đi ngủ sớm, chẳng ai ra ngoài. Vậy phải làm thế nào đây?
Hồ Song Song cũng thấy hết hy vọng: "Nếu họ ép tôi, tôi sẽ chết cho họ xem. Huhu..."
Cố Cảnh Nhã an ủi Hồ Song Song: "Đồng chí Hồ, chúng ta là phụ nữ thời đại mới, phải tự lập và mạnh mẽ. Nếu hắn dám phá hoại danh dự của cô, thì cứ lấy kéo mà cắt, biến hắn thành hoạn quan."
Trần Hà: Sốc toàn tập...
Hoàng Xuân Hoa: Đồng chí Cố quả là mạnh mẽ...
Hồ Song Song: Kinh ngạc đến nỗi quên cả khóc!
Vương Linh: Mấy ngày nay mình không trêu chọc gì đồng chí Cố chứ nhỉ...
Các nam thanh niên trí thức nghe vậy, theo phản xạ siết chặt hai chân. Trước đây cứ nghĩ đồng chí Cố là một con thỏ trắng nhỏ bé yếu đuối, giờ mới biết hóa ra cô là một con hổ cái dữ dằn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ Dương: Con cáo nhỏ này cũng có móng vuốt sắc thật.
Cố Cảnh Nhã nhìn biểu cảm của mọi người, mới nhận ra mình vừa nói quá...
Cô ngượng ngùng gãi mũi: "À, tôi có cách để dụ Vương Đức Phát ra."
Hồ Song Song nghe vậy liền kích động hẳn: "Đồng chí Cố, cô có cách gì?"
Mọi người sau khi nghe kế hoạch của Cố Cảnh Nhã đều gật đầu tán thành rồi nhanh chóng tản ra chuẩn bị...
"Đồng chí Cố, đồng chí Hồ, hai người định đi đâu vậy?" Hổ Tử đang chơi trước cửa nhà, thấy Cố Cảnh Nhã và Hồ Song Song liền hỏi.
"Hổ Tử, chị với đồng chí Hồ lên núi." Nói xong, Cố Cảnh Nhã
đưa cho Hổ Tử vài viên kẹo rồi bảo cậu bé đi tìm Xuyến Tử chơi, dặn cả hai cùng ăn chung.
Hổ Tử vừa chạy vừa hét: "Xuyến Tử ơi, tao có kẹo! Ra mà ăn kẹo nào."
"Đâu ra mày có kẹo?" Xuyến Tử tò mò hỏi, giá mà ngày nào cũng có kẹo để ăn thì tốt biết bao.
"Là đồng chí Cố cho tao đó. Chị ấy với đồng chí Hồ lên núi rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy Cố Cảnh Nhã và Hồ Song Song lên núi, mẹ con Vương Đức Phát cảm thấy cơ hội đã đến. Vương Đức Phát liền vội vã chạy lên núi.
Cố Cảnh Nhã và Hồ Song Song vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Cả hai liếc nhìn nhau, rồi nghe thấy Cố Cảnh Nhã nói: "Đồng chí Hồ, tôi đi sang kia xem một chút."
Vương Đức Phát thấy Cố Cảnh Nhã đi rồi, chỉ còn lại Hồ Song Song, liền nghĩ rằng cơ hội trời cho đã tới. Hắn chậm rãi tiến lại gần Hồ Song Song, trên mặt lộ rõ vẻ cười thỏa mãn không thể kiềm chế.
Lý Niên và Kỷ Tiểu Đông nhanh chóng chụp bao tải lên đầu Vương Đức Phát. Mọi người từ chỗ nấp lập tức lao ra, đấm đá túi bụi vào hắn.
"Ái chà, ai đánh tôi thế, đừng đánh nữa, đau chết mất rồi!"
"Tha mạng đi, đừng đánh nữa..."
"Cứu tôi với... đừng đánh nữa."
Thấy đánh đủ rồi, mọi người dừng tay và lẳng lặng rút lui.
Chỉ còn lại Vương Đức Phát nằm trên mặt đất rên rỉ kêu đau.
---
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro