Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
Chương 2
Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢
2024-08-23 21:15:24
Miêu Kiều Kiều mừng rỡ!
Trời ơi! Ông trời cuối cùng cũng mở mắt! Thậm chí còn gửi theo không gian linh tuyền cho cô!
Cô chạy đến nhà kho chứa vật tư, thấy mọi thứ đều ở đó.
Ha ha, quá tốt rồi!
Miêu Kiều Kiều vui vẻ nhảy múa trong không gian.
Cuối cùng một tháng mệt nhọc kia cũng không vô ích, xem như không cần lo lắng sinh hoạt sau này!
Về phần tại sao lại trọng sinh đến không gian song song vào những năm 70, Miêu Kiều Kiều tỏ vẻ không quan trọng.
Dù sao ở hiện đại cô cũng là trẻ mồ côi, tứ cố vô thân, chẳng có ai lo lắng cho bản thân, cô sống ở đâu cũng giống nhau.
Hơn nữa hiện đại cũng sắp biến thành tận thế, hoàn cảnh sinh tồn khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.
Cho nên nói ông trời vẫn đối xử tốt với cô lắm!
Nghĩ xong, nỗi uất hận vì bị sét đánh của Miêu Kiều Kiều tiêu tan đi rất nhiều.
Haizz, chỉ tiếc không kịp ăn con gà rừng kia, quá thơm.
Sớm biết như vậy, cô đã chế biến trực tiếp trong không gian rồi, hối hận quá.
“Ọc ọc ọc~” Bụng đúng lúc kêu vang.
Hai mắt Miêu Kiều Kiều sáng ngời, lập tức đưa ra quyết định: Nếu không có gà rừng thì nấu canh gà nhà cũng được nè!
Cô đã thu gom rất nhiều loại chim bay cá nhảy ở một số chợ nông sản, chim cút, gà, vịt, ngỗng, heo, dê, bò, vân vân… ít nhất hơn một nghìn con.
Bởi vì không gian linh tuyền nhận cô là chủ nhân nên cô có thể trực tiếp điều khiển và vận hành mọi thứ trong đó bằng suy nghĩ.
Ngay sau khi Miêu Kiều Kiều nhắm mắt lại, cô lập tức di chuyển đến đồng bằng trang trại đang nuôi thả đám gia súc gia cầm.
Tuy nhiên ngay khi cô vừa đáp xuống đất, một con gà trắng bự đã tặng cô một đống c*t vào chân.
“Cục cục tác…” Gà trắng bự đập mạnh cánh, chuẩn bị chuồn đi.
Nhìn phân gà trên giày vải, sắc mặt Miêu Kiều Kiều đen lại, lập tức dùng suy nghĩ khống chế con gà lớn màu trắng kia.
Hừ hừ, cô mỉm cười độc ác: “Nhóc con, mày có oai vệ cỡ nào cũng trở thành món ăn trong mâm cơm của tao thôi!”
Miêu Kiều Kiều nắm con gà trắng bự đang vùng vẫy, đi đến phòng bếp trong ngôi nhà gỗ nằm ngay chính giữa không gian linh tuyền.
Bên trong không gian có một căn nhà gỗ rộng một trăm mét vuông, gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một toilet và một phòng bếp. Tất cả đồ dùng trong nhà đều do Miêu Kiều Kiều tự trang trí dựa theo sở thích của mình trong vòng một tháng.
Mặc dù không gian không có điện nhưng cô đã góp nhặt được hơn mười cái máy phát điện, còn có mấy trăm bình gas, đủ để ứng phó một thời gian.
Miêu Kiều Kiều lau sạch phân gà dính trên giày, sau đó đem gà đi sơ chế sạch sẽ, bỏ gà vào nồi đất cùng với táo đỏ, kỷ tử, thêm một chút gia vị, cuối cùng là thêm vào linh hồn của món canh gà – nước linh tuyền. Chuẩn bị xong xuôi cô đặt nồi đất lên trên bếp lò, bắt đầu nhóm lửa. Món canh gà hoàn hảo nhất phải được đun bằng lửa nhỏ, nấu chừng một giờ đồng hồ, nhưng hiện tại sắc trời đã tối, cô muốn nhanh chóng giải quyết cho xong bữa nên chỉ cần nấu đến khi gà chín tới là được.
Nhân lúc chờ canh gà sôi, Miêu Kiều Kiều đi vào toilet, bây giờ cô mới có thể quan sát kĩ khuôn mặt của mình. Nhìn hình ảnh cô gái hiện lên trong gương, khóe miệng cô không nhịn được mà giật giật hai cái. Tướng mạo này… Có chút khó mà tiếp nhận nổi, chênh lệch rất lớn so với cô của trước đây.
Nói theo các thím ở nông thôn thì chính là kiểu: mặt tròn đầy đặn, thân thể mạnh khỏe, là người mắn đẻ, có phúc khí. Nhưng thực tế hơn thì là: mặt to tròn như cái mâm, eo thùng nước, chân vừa béo vừa thô như chân voi. Duy nhất có hai điểm còn coi được: đôi mắt to tròn, bờ vai… Rất rộng. Nhưng mà dáng người lưng hùm vai gấu trông như một đàn ông này, có cô gái nào sẽ thích chứ?
Hmm… Hay là để cho sét đánh lần nữa để trở về hình dáng trước đây nhỉ? Có điều, chắc bây giờ cái thân thể kia đã cháy thành than rồi, một cơn gió thổi qua là bay sạch. Miêu Kiều Kiều vừa nghĩ đến cảnh tượng đó thì sợ đến run lập cập.
Cô vẫn nên chấp nhận số phận thôi… Dáng người đàn ông cũng được, miễn là khỏe mạnh. Không phải tục ngữ có câu “Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp” đó sao. Chỉ cần còn sống thì sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ lột xác trở thành cô gái xinh đẹp động lòng người.
Tính ra thì cô vẫn còn rất may mắn đấy, đi dạo phố đồ cổ rồi tùy tiện mua một chiếc vòng ngọc tại một sạp hàng nhỏ. Không nghĩ tới lúc tận thế vừa đến, trong lúc gọt hoa quả không cẩn thận để dao cứa đứt tay, một vài giọt máu nhiễu lên trên vòng ngọc, sau đó vòng ngọc trên tay liền biến mất, mở ra một không gian thần kỳ.
Không gian này rất lớn, tổng cộng chia làm bốn khu vực, theo thứ tự là: khu sinh hoạt, khu vực hồ nước, rừng rậm và trang trại. Ở chính giữa khu sinh hoạt có một căn nhà gỗ, cách đó không xa là linh tuyền, bên cạnh liên tiếp có bốn kho hàng lớn, trong kho hàng toàn bộ là vật tư mà Miêu Kiều Kiều thu thập được.
Bởi vì cô có thể dùng suy nghĩ điều khiển không gian cho nên tùy ý chứa bao nhiêu vật tư cũng được, không phải sợ không đủ chỗ. Bốn kho hàng lớn lần lượt là đồ ăn, đồ dùng hàng ngày, quần áo phụ kiện và những đồ dùng linh tinh khác.
Trời ơi! Ông trời cuối cùng cũng mở mắt! Thậm chí còn gửi theo không gian linh tuyền cho cô!
Cô chạy đến nhà kho chứa vật tư, thấy mọi thứ đều ở đó.
Ha ha, quá tốt rồi!
Miêu Kiều Kiều vui vẻ nhảy múa trong không gian.
Cuối cùng một tháng mệt nhọc kia cũng không vô ích, xem như không cần lo lắng sinh hoạt sau này!
Về phần tại sao lại trọng sinh đến không gian song song vào những năm 70, Miêu Kiều Kiều tỏ vẻ không quan trọng.
Dù sao ở hiện đại cô cũng là trẻ mồ côi, tứ cố vô thân, chẳng có ai lo lắng cho bản thân, cô sống ở đâu cũng giống nhau.
Hơn nữa hiện đại cũng sắp biến thành tận thế, hoàn cảnh sinh tồn khó khăn hơn bây giờ rất nhiều.
Cho nên nói ông trời vẫn đối xử tốt với cô lắm!
Nghĩ xong, nỗi uất hận vì bị sét đánh của Miêu Kiều Kiều tiêu tan đi rất nhiều.
Haizz, chỉ tiếc không kịp ăn con gà rừng kia, quá thơm.
Sớm biết như vậy, cô đã chế biến trực tiếp trong không gian rồi, hối hận quá.
“Ọc ọc ọc~” Bụng đúng lúc kêu vang.
Hai mắt Miêu Kiều Kiều sáng ngời, lập tức đưa ra quyết định: Nếu không có gà rừng thì nấu canh gà nhà cũng được nè!
Cô đã thu gom rất nhiều loại chim bay cá nhảy ở một số chợ nông sản, chim cút, gà, vịt, ngỗng, heo, dê, bò, vân vân… ít nhất hơn một nghìn con.
Bởi vì không gian linh tuyền nhận cô là chủ nhân nên cô có thể trực tiếp điều khiển và vận hành mọi thứ trong đó bằng suy nghĩ.
Ngay sau khi Miêu Kiều Kiều nhắm mắt lại, cô lập tức di chuyển đến đồng bằng trang trại đang nuôi thả đám gia súc gia cầm.
Tuy nhiên ngay khi cô vừa đáp xuống đất, một con gà trắng bự đã tặng cô một đống c*t vào chân.
“Cục cục tác…” Gà trắng bự đập mạnh cánh, chuẩn bị chuồn đi.
Nhìn phân gà trên giày vải, sắc mặt Miêu Kiều Kiều đen lại, lập tức dùng suy nghĩ khống chế con gà lớn màu trắng kia.
Hừ hừ, cô mỉm cười độc ác: “Nhóc con, mày có oai vệ cỡ nào cũng trở thành món ăn trong mâm cơm của tao thôi!”
Miêu Kiều Kiều nắm con gà trắng bự đang vùng vẫy, đi đến phòng bếp trong ngôi nhà gỗ nằm ngay chính giữa không gian linh tuyền.
Bên trong không gian có một căn nhà gỗ rộng một trăm mét vuông, gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một toilet và một phòng bếp. Tất cả đồ dùng trong nhà đều do Miêu Kiều Kiều tự trang trí dựa theo sở thích của mình trong vòng một tháng.
Mặc dù không gian không có điện nhưng cô đã góp nhặt được hơn mười cái máy phát điện, còn có mấy trăm bình gas, đủ để ứng phó một thời gian.
Miêu Kiều Kiều lau sạch phân gà dính trên giày, sau đó đem gà đi sơ chế sạch sẽ, bỏ gà vào nồi đất cùng với táo đỏ, kỷ tử, thêm một chút gia vị, cuối cùng là thêm vào linh hồn của món canh gà – nước linh tuyền. Chuẩn bị xong xuôi cô đặt nồi đất lên trên bếp lò, bắt đầu nhóm lửa. Món canh gà hoàn hảo nhất phải được đun bằng lửa nhỏ, nấu chừng một giờ đồng hồ, nhưng hiện tại sắc trời đã tối, cô muốn nhanh chóng giải quyết cho xong bữa nên chỉ cần nấu đến khi gà chín tới là được.
Nhân lúc chờ canh gà sôi, Miêu Kiều Kiều đi vào toilet, bây giờ cô mới có thể quan sát kĩ khuôn mặt của mình. Nhìn hình ảnh cô gái hiện lên trong gương, khóe miệng cô không nhịn được mà giật giật hai cái. Tướng mạo này… Có chút khó mà tiếp nhận nổi, chênh lệch rất lớn so với cô của trước đây.
Nói theo các thím ở nông thôn thì chính là kiểu: mặt tròn đầy đặn, thân thể mạnh khỏe, là người mắn đẻ, có phúc khí. Nhưng thực tế hơn thì là: mặt to tròn như cái mâm, eo thùng nước, chân vừa béo vừa thô như chân voi. Duy nhất có hai điểm còn coi được: đôi mắt to tròn, bờ vai… Rất rộng. Nhưng mà dáng người lưng hùm vai gấu trông như một đàn ông này, có cô gái nào sẽ thích chứ?
Hmm… Hay là để cho sét đánh lần nữa để trở về hình dáng trước đây nhỉ? Có điều, chắc bây giờ cái thân thể kia đã cháy thành than rồi, một cơn gió thổi qua là bay sạch. Miêu Kiều Kiều vừa nghĩ đến cảnh tượng đó thì sợ đến run lập cập.
Cô vẫn nên chấp nhận số phận thôi… Dáng người đàn ông cũng được, miễn là khỏe mạnh. Không phải tục ngữ có câu “Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp” đó sao. Chỉ cần còn sống thì sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ lột xác trở thành cô gái xinh đẹp động lòng người.
Tính ra thì cô vẫn còn rất may mắn đấy, đi dạo phố đồ cổ rồi tùy tiện mua một chiếc vòng ngọc tại một sạp hàng nhỏ. Không nghĩ tới lúc tận thế vừa đến, trong lúc gọt hoa quả không cẩn thận để dao cứa đứt tay, một vài giọt máu nhiễu lên trên vòng ngọc, sau đó vòng ngọc trên tay liền biến mất, mở ra một không gian thần kỳ.
Không gian này rất lớn, tổng cộng chia làm bốn khu vực, theo thứ tự là: khu sinh hoạt, khu vực hồ nước, rừng rậm và trang trại. Ở chính giữa khu sinh hoạt có một căn nhà gỗ, cách đó không xa là linh tuyền, bên cạnh liên tiếp có bốn kho hàng lớn, trong kho hàng toàn bộ là vật tư mà Miêu Kiều Kiều thu thập được.
Bởi vì cô có thể dùng suy nghĩ điều khiển không gian cho nên tùy ý chứa bao nhiêu vật tư cũng được, không phải sợ không đủ chỗ. Bốn kho hàng lớn lần lượt là đồ ăn, đồ dùng hàng ngày, quần áo phụ kiện và những đồ dùng linh tinh khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro