Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Chương 21

Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢

2024-08-23 21:15:24

Miêu Kiều Kiều gật đầu: “Em phơi rơm rạ ngoài nắng ở đằng trước, đến lúc đó phủ kín lên trên sẽ thoải mái hơn chút.”

Trong không gian còn rất nhiều bông nhưng cô không thể lấy ra, dù sao chất lượng cũng không giống nhau.

Đầu năm nay muốn mua bông phải có phiếu bông, hơn nữa chăn mền cần rất nhiều bông, không cần thiết.

Cho nên Miêu Kiều Kiều chuẩn bị lót một tầng rơm rạ trên ván giường, lại phủ chiếu, rồi để chăn lên cũng không sai biệt lắm.

Chờ thu hoạch xong, trời trở lạnh, đến lúc đó cô sẽ nghĩ cách khác.

Nghe vậy Lâm Cúc nhíu mày, nói: “Đúng lúc chị có thừa một cái chăn mỏng, nếu em cần thì chị cho mượn.”

Miêu Kiều Kiều sửng sốt, cô gái này tâm địa tuy không xấu, nhưng cũng không phải là người hào phóng.

Quả nhiên câu tiếp theo chính là: “Nhưng cũng không phải là miễn phí, giường của em đầy bùn đất phải phủ giấy báo. Chị còn có chút tinh bột, đợi chị đi sân trước làm chút hồ dán, kêu mọi người dán giúp em, em xem rồi cho ít phí vất vả là được.”

“Được thôi, vậy làm phiền chị.” Miêu Kiều Kiều không do dự đáp lại.

Cô thích người nói thẳng, không lòng vòng, làm việc cũng rõ ràng.

“Vậy chị đi lấy cho em.” Lâm Cúc xoay người rời đi.

Chờ đến khi cô ta quay lại, Hoàng Đại Đễ, Vương Cương và Thôi Đại Tráng cũng đi theo. Bạch Nghiên và Mã Phương đang nấu cơm, Cổ Từ không khỏe nên chưa qua đây.

Mấy người nhìn trong phòng một lát, Vương Cương cười nói: “Đồng chí Miêu Kiều Kiều, phòng này sửa soạn không tệ, nhìn tốt hơn rất nhiều.”

Hoàng Đại Đễ cũng gật đầu, hâm mộ nói: “Đúng là không tồi, chắc tốn không ít tiền.”

Thôi Đại Tráng gãi ót: “Tuy rằng không tồi, nhưng khẳng định sẽ có chuột, cẩn thận nửa đêm đi leo lên đầu em đấy.”

Miêu Kiều Kiều: “…” Anh trai à, có thể nói chuyện dễ nghe hơn chút được không?

“Đến đến đến, đừng có đứng nữa, hỗ trợ dán giấy báo thôi!” Lâm Cúc bó rơm rạ thành một bàn chải nhỏ, dính ít hồ dán, sau đó bôi lên ván giường, quay đầu nói: “Nhanh lên còn đi ăn cơm.”

“Được.” Mọi người cùng nhau xông lên, chia ra cầm giấy báo giúp đỡ dán lên.

Miêu Kiều Kiều đứng phía sau, đáy mắt hiện lên ý cười, xem ra lời kêu gọi của chị cả rất mạnh,.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong trí nhớ nguyên chủ, bởi vì Mã Phương châm ngòi, những người này đều lạnh nhạt với cô ấy. Có thể nhìn cô một mình dọn ra ngoài quá đáng thương nên mới tới đây giúp đỡ.

Một nhóm bốn người bỏ ra chưa đến mười lăm phút đồng hồ đã dán xong tấm ván giường hai lớp giấy báo.

Lúc sau, Miêu Kiều Kiều dùng suy nghĩ lấy ra mộ ít kẹo cứng ở thời đại này từ không gian đưa cho ba người, cảm tạ: “Cảm ơn mọi người, đây là kẹo đường tôi mang tới từ nhà cũ, hương vị cũng không tệ, mọi người ăn thử.”

Mọi người cười nhận, hiện tại kẹo đường chính là đồ tốt, bọn họ giúp đỡ làm việc, người ta đưa chút đồ tốt cũng không sao.

Chờ những người khác đi rồi, Miêu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Lâm Cúc: “Chị Lâm, phí vất vả...”

Lâm Cúc ném viên đường vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Kẹo này ngọt, em cho chị thêm mấy viên là được.”

Nghe vậy Miêu Kiều Kiều cười cười, lấy trong túi ra kẹo đường và năm đồng tiền: “Chị nhận lấy chút này nhé, cảm ơn chị đã giúp đỡ em.”

Kẹo là cảm ơn đối phương tìm người tới giúp, năm đồng xem như tiền lãi mượn chăn bông.

Miêu Kiều Kiều chưa bao giờ thích nợ ân tình người khác, như vậy chắc đủ rồi.

“Được, chị không khách khí.” Lâm Cúc nhíu mày, không từ chối.

Điều kiện trong nhà chị ấy cũng không kém, nhưng đồ vật người ta đưa tới cửa không tốn tiền, sau này giúp đỡ con bé này nhiều hơn là được.

“Chị Lâm, ăn cơm thôi.” Mã Phương ở sân trước kêu lớn, Lâm Cúc ừ một tiếng đáp lại.

Miêu Kiều Kiều lại lau đồ dùng thêm lần nữa, lại đi vòng qua tường viện lấy rơm rạ đang phơi mang về trải giường.

Đợi sau khi đóng cửa phòng lại, cô thay quần áo sạch, không nhịn được lộn một vòng trên tấm ván gỗ.

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.”

Tấm ván gỗ phát ra âm thanh nặng nề, nhưng Miêu Kiều Kiều vẫn không nhịn được hưng phấn.

Cuối cùng cô cũng một mình một phòng, về sau có thể quang minh chính đại đóng cửa ăn mảnh rồi!

Miêu Kiều Kiều vốn định lên trấn trên mua đồ, nhưng giờ cô đói bụng quá, dứt khoát tiến vào không gian.

Cô cũng không kịp nấu đồ ăn, luộc mười cái sủi cảo bắp cải, lại xắt một quả dưa leo, ăn đến nở mày nở mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi no nê, cô khóa kỹ cửa phòng, nói một tiếng với người ta rồi ra ngoài.

Khoảng cách giữa thôn Thạch Thủy và trấn trên tương đối gần, đi đường chỉ tốn hơn nửa tiếng đồng hồ.

Trời đang nắng chói chang, Miêu Kiều Kiều cố ý bôi kem chống nắng trong không gian rồi nên không sợ. Mặc dù có nước linh tuyền bảo dưỡng nhưng cô không thể tùy ý chà đạp làn da được.

Trước kia lúc làm việc cô đều lén lút thoa kem chống nắng, ban đêm lúc ngủ cũng trốn trong chăn bôi ít toner và kem dưỡng da.

Hiện tại đã có không gian độc lập, về sau cô chăm sóc da cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Thừa dịp còn cách trấn trên một khoảng, Miêu Kiều Kiều vừa đi vừa suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền. Hiện tại trong tay cô chỉ còn mười hai đồng, tối nay còn phải đi lấy nồi thiếc và dao phay, ít nhất cũng tốn vài đồng.

Bình giữ ấm cũng phải mua, tuy rằng mỗi khi trời tối cô có thể trốn vào không gian tắm rửa rồi ra ngoài ngủ nhưng lúc có người tới thăm cũng phải rót cho người ta ly nước hay tách trà, không thể không có cả dụng cụ pha trà.

Mặt khác còn cần một chén đèn dầu hỏa, gian phòng của cô quá tối, ban ngày còn đỡ, trời vừa sập xuống, không đốt đèn thì chẳng nhìn thấy gì hết.

Mấy thứ này là cơ bản, hôm nay giải quyết trước, đợi sau này cô từ từ bổ sung những đồ vật khác sau.

Về phần phải kiếm tiền như nào, Miêu Kiều Kiều cũng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết ở thời hiện đại, cẩn thận nhớ lại mấy chiêu kiếm tiền của các nữ chính trong những cuốn tiểu thuyết đó.

Niên đại này khá đặc biệt, không thể giao dịch ngoài sáng, chỉ có thể lén lút.

Vì vậy mấy nữ chính trong tiểu thuyết đều đi chợ đêm hoặc một ít bệnh viện, nhà xưởng xung quanh tìm cơ hội.

Cô suy nghĩ một lát, vì lý do an toàn, tạm thời không đi chợ đêm. Với cái thân hình này, bị người ta bắt được thì cô có chạy cũng không kịp.

Tuy cô có bản lĩnh võ thuật, lại có nước linh tuyền hỗ trợ nhưng dù sao thân thể này cũng không phải cái trước kia, muốn khôi phục tốc độ và sự linh hoạt như lúc trước cần rèn luyện ít nhất mấy tháng trở lên.

Hơn nữa bóng lưng mập mạp của cô rất sáng chói trong đám đông, nói không chừng người ta vừa liếc mắt đã nhận ra cô, vậy thì xui xẻo rồi!

Tóm lại còn không bằng đeo sọt đi đến mấy nhà xưởng gia đình xung quanh thử vận may. Đến lúc đó lỡ như bị điều tra thì cứ nói lên trấn trên tìm họ hàng, đồ vật trong sọt cũng có thể dùng suy nghĩ thả vào không gian bất cứ lúc nào, ai cũng không có cách buộc tội cô.

Chờ sau này gầy xuống, giá trị võ lực tăng lên, cô lại đi lưu lạc chợ đêm kiếm tiền!

Quyết định xong, trong lòng Miêu Kiều Kiều lập tức dâng lên ý chí chiến đấu.

Vì ngày mai tốt đẹp, cố lên (^∀^)!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Số ký tự: 0