Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
Chương 23
Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢
2024-08-23 21:15:24
Miêu Kiều Kiều đi theo âm thanh.
Hai phút sau, cô tìm được nơi phát ra âm thanh - một cây đại thụ trước mặt.
Miêu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ở nhánh cây đại thụ có một người đang ngồi.
Đối phương thấy nàng đến, bật người khóc hét lớn: “Đồng chí! Đồng chí! Cứu cứu tôi với!”
Âm thanh giòn ngọt, hẳn là một cô gái.
Nhưng bóng dáng cô gái bị lá cây che lấp, cô cũng không thấy dung mạo của đối phương.
“Ách, ta không leo cây nên không thể cứu.” Miêu Kiều Kiều khóe miệng co rút, mở miệng nói: “Cô làm sao đi lên thì xuống như thế không được sao?”
“Ô ô ô... Tôi không... Tôi không xuống được, chân tôi bị vướng, không có sức...”
Mũi Mạnh Bảo Bảo đỏ bừng, nom rất tội nghiệp.
Cô thật sự hối hận, sớm biết thế đã không thèm ăn quả dại trên cây.
Thời điểm leo cây lá gan cô rất to, nhưng từ trên cao nhìn xuống lập tức sợ xanh mặt, tay chân cũng mềm nhũn.
Nếu như để ba mẹ biết cô thế này, khẳng định sẽ cười cô.
Không được, cô phải dũng cảm, không thể yếu đuối!
“Đồng chí tôi không cần cô cứu, nếu không cô tán gẫu với tôi đi, chờ tôi có thêm sức lực sẽ tự mình nhảy xuống!”
Miêu Kiều Kiều mặt mày sâu xa, người này còn dụ dỗ, còn có tâm tình nói chuyện phiếm.
Cô đột nhiên nghĩ đến, chỉ cần lên trấn tìm người hỗ trợ, gọi người mang thang ra thì cô gái này sẽ được cứu.
Nhưng đối phương không cần cô cứu, cô cũng lười chạy về.
Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, hôm nay cũng bận rộn một ngày, đơn giản nằm nghỉ cũng không sao.
“Được, chúng ta tán gẫu.” Miêu Kiều Kiều bỏ balo xuống, dựa vào gốc cây đại thụ, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao cô leo lên?”
“Ăn... Ăn trái cây.” Mạnh Bảo Bảo ngượng ngùng đỏ mặt, cô rất hối hận a.
Miêu Kiều Kiều nhu mì xinh đẹp: “Vậy cô ăn quả dại chưa?”
Mạnh Bảo Bảo âm thanh tức giận: “Ăn rồi, một chút cũng không ngon, tôi thật hối hận!”
“Hahaha!” Miêu Kiều Kiều nhịn không được cười ra tiếng: “Vậy cô ngồi trên đó bao lâu rồi?”
Vừa nói đến việc này cô gái liền kích động: “Rất lâu! May mắn cô đến rồi, nếu không tôi rất nhàm chán.”
Miêu Kiều Kiều lắc đầu bật cười: “Lá gan của cô cũng rất lớn.”
Mạnh Bảo Bảo cười đắc ý: “Cũng không hẳn, trong khu vực quân khu lá gan tôi là lớn nhất, từ nhỏ rất được yêu mến!”
Miêu Kiều Kiều: “Khu vực quân khu?”
Mạnh Bảo Bảo ngồi trên cành cây lắc lư hai chân: “Đúng rồi, tôi là thanh niên từ Kinh thị mới đến, vì tổ quốc, chuyên môn hỗ trợ xây dựng nông thôn!”
Miêu Kiều Kiều đáy mắt kinh ngạc.
Tiểu nha đầu này có tư tưởng giác ngộ rất cao.
Nhưng cô cảm thấy.... Người này hơi choáng đầu.
Nói thật đúng là ban đầu trong mấy thành phần trí thức đi xây dựng nông thôn cũng có vài thanh niên nhiệt huyết hưởng ứng xuống nông thôn. Nhưng sau khi lao động cực khổ, ai còn nguyện ý xuống đây làm việc?
Mấy năm nay có rất nhiều thanh niên cố ý giả bệnh, phá hư thân thể, lục đục với nhau chỗ nào cũng có.
Năm 1974, tất cả mọi người đều biết xuống nông thôn rất vất vả.
Nếu không ở trong thành tìm được công tác, bên trên có chính sách, nguyên nhân vì thời cuộc rung chuyển, phỏng chừng cũng có rất nhiều người không muốn xuống nông thôn.
Ai biết vừa đi, khi nào sẽ biến mất luôn!
Cũng may mắn là cô từ hiện đại đến đây, biết tình hình vài năm sau sẽ biến hóa như thế nào, nếu không cô thật sự muốn rời khỏi nơi này.
Không nghĩ rằng có rất nhiều người muốn rời nông thôn, tiểu nha đầu này lại đâm đầu vào.
Tấm lòng son thật khiến người khác bái phục!
Miêu Kiều Kiều nhìn ra phương xa, cảm thán một câu: “Vậy cô rất sai, nhân tài như vậy đâu phải chỉ có ở thành phố.”
Bị người khích lệ, Mạnh Bảo Bảo vui vẻ: “Hì hì cảm ơn, tôi cũng hiểu được, đúng rồi đồng chí, xưng hô như thế nào?”
“Tôi hả, tôi là Miêu Kiều Kiều.” Miêu Kiều Kiều khóe miệng kéo lên, lưng tựa cây cổ thụ, hai mắt khép hờ.
Mạnh Bảo Bảo ha ha cười nói: “Ta là Mạnh Bảo Bảo! Đồng chí Miêu Kiều Kiều tên cô thật dễ nghe, khẳng định người cũng xinh đẹp!”
Đối phương khen cô, cô tự nhiên cũng phát ít bánh, khen lại thôi.
Nghe vậy Miêu Kiều Kiều lông mi khẽ rung, cười đắc ý: “Đúng vậy, mười phương tám hướng cũng không thấy ai như tôi.”
Dù sao cũng không nhìn thấy nhau, về sau nếu gặp mặt, mặt dày cũng được.
“Oa, khẳng định rất đẹp!” Mạnh Bảo Bảo ảo tưởng sắc đẹp, nói một tiếng: “Tôi rất muốn thấy cô đó, cô từ từ, đợi tôi đi xuống.”
Hiện tại chân cô cũng không run nữa, sợ hãi và sắc đẹp, bề ngoài của nữ đồng chí này có sức hấp dẫn hơn!
Miêu Kiều Kiều vừa nghe, bật người mở mắt.
Cảnh tượng mặt dày bị phá vỡ nhất định rất xấu hổ, cô phải chạy nhanh!
Mơ hồ nhìn thấy cô gái từ trên cây leo xuống, thoạt nhìn rất thuận lợi.
Miêu Kiều Kiều vội vàng đứng lên nói một câu: “Tôi còn có việc đi trước.”
Vừa nói xong thì chuồn mất!
Chạy như điên một hồi, thấy phía sau không ai đuổi theo mới từ từ giảm tốc độ.
Cô dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, toàn thân đều đổ mồ hôi, trở về còn phải thay quần áo.
Ngẫm lại buổi trưa cũng đã thay một bộ, tối về phải giặt hai bộ quần áo, Miêu Kiều Kiều không khỏi khóc không ra nước mắt.
Quên đi, lần sau đừng tùy tiện mặt dày, một chút cũng không được.
Trở lại phòng, cô đến nhà thợ rèn mua chảo và dao, thuận tiện còn mua thêm cái chảo chuyên dùng rang cơm.
Đem các thứ này sắp xếp chỉnh tề, Miêu Kiều Kiều đắc ý đi trong phòng ba vòng.
Lúc này mới giống là nhà, cuộc sống về sau của cô cũng tạm ổn!
Buổi sáng nấu ăn trong bếp và thử ống khỏi, vừa lúc thử nấu cơm xem sao!
Cô còn một bao gạo lứt, cùng túi bột ngô còn hơn một nửa.
Miêu Kiều Kiều săn tay tay nhịn xuống sự hưng phấn vội vàng dùng chảo nấu cháo ngô.
Lại từ trong không gian bỏ vào ít tiêu, cầm hai quả trứng, dùng chảo chiên trứng.
Mùi hương thịt bò ngâm ngào ngạt trong không khí, Miêu Kiều Kiều thoải mái ngồi trên ghế nhỏ, ăn một chút đồ ăn.
Không cần vụng trộm! Không cần chạy theo thời gian! Thật tốt!
Chờ cơm nước xong rửa chén bát, nhóm thanh niên ở sân trước cũng có động tĩnh.
Miêu Kiều Kiều khóa cửa phòng, đi đến phòng trước nói với Vương Cương: “Anh Vương, mượn búa một chút, tôi lên núi có việc.”
Vương Cương mở miệng nói: “Chúng ta cùng đi, vừa đúng lúc phòng bếp không đủ củi.”
Thôi Đại Tráng cũng tới: “Cùng đi thôi.”
Nhìn thấy ánh mắt thiện ý của họ, Miêu Kiều Kiều tự nhiên biết họ muốn giúp cô.
Vì thế cười gật đầu: “Được rồi, đi thôi.”
Hai phút sau, cô tìm được nơi phát ra âm thanh - một cây đại thụ trước mặt.
Miêu Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ở nhánh cây đại thụ có một người đang ngồi.
Đối phương thấy nàng đến, bật người khóc hét lớn: “Đồng chí! Đồng chí! Cứu cứu tôi với!”
Âm thanh giòn ngọt, hẳn là một cô gái.
Nhưng bóng dáng cô gái bị lá cây che lấp, cô cũng không thấy dung mạo của đối phương.
“Ách, ta không leo cây nên không thể cứu.” Miêu Kiều Kiều khóe miệng co rút, mở miệng nói: “Cô làm sao đi lên thì xuống như thế không được sao?”
“Ô ô ô... Tôi không... Tôi không xuống được, chân tôi bị vướng, không có sức...”
Mũi Mạnh Bảo Bảo đỏ bừng, nom rất tội nghiệp.
Cô thật sự hối hận, sớm biết thế đã không thèm ăn quả dại trên cây.
Thời điểm leo cây lá gan cô rất to, nhưng từ trên cao nhìn xuống lập tức sợ xanh mặt, tay chân cũng mềm nhũn.
Nếu như để ba mẹ biết cô thế này, khẳng định sẽ cười cô.
Không được, cô phải dũng cảm, không thể yếu đuối!
“Đồng chí tôi không cần cô cứu, nếu không cô tán gẫu với tôi đi, chờ tôi có thêm sức lực sẽ tự mình nhảy xuống!”
Miêu Kiều Kiều mặt mày sâu xa, người này còn dụ dỗ, còn có tâm tình nói chuyện phiếm.
Cô đột nhiên nghĩ đến, chỉ cần lên trấn tìm người hỗ trợ, gọi người mang thang ra thì cô gái này sẽ được cứu.
Nhưng đối phương không cần cô cứu, cô cũng lười chạy về.
Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, hôm nay cũng bận rộn một ngày, đơn giản nằm nghỉ cũng không sao.
“Được, chúng ta tán gẫu.” Miêu Kiều Kiều bỏ balo xuống, dựa vào gốc cây đại thụ, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao cô leo lên?”
“Ăn... Ăn trái cây.” Mạnh Bảo Bảo ngượng ngùng đỏ mặt, cô rất hối hận a.
Miêu Kiều Kiều nhu mì xinh đẹp: “Vậy cô ăn quả dại chưa?”
Mạnh Bảo Bảo âm thanh tức giận: “Ăn rồi, một chút cũng không ngon, tôi thật hối hận!”
“Hahaha!” Miêu Kiều Kiều nhịn không được cười ra tiếng: “Vậy cô ngồi trên đó bao lâu rồi?”
Vừa nói đến việc này cô gái liền kích động: “Rất lâu! May mắn cô đến rồi, nếu không tôi rất nhàm chán.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Kiều Kiều lắc đầu bật cười: “Lá gan của cô cũng rất lớn.”
Mạnh Bảo Bảo cười đắc ý: “Cũng không hẳn, trong khu vực quân khu lá gan tôi là lớn nhất, từ nhỏ rất được yêu mến!”
Miêu Kiều Kiều: “Khu vực quân khu?”
Mạnh Bảo Bảo ngồi trên cành cây lắc lư hai chân: “Đúng rồi, tôi là thanh niên từ Kinh thị mới đến, vì tổ quốc, chuyên môn hỗ trợ xây dựng nông thôn!”
Miêu Kiều Kiều đáy mắt kinh ngạc.
Tiểu nha đầu này có tư tưởng giác ngộ rất cao.
Nhưng cô cảm thấy.... Người này hơi choáng đầu.
Nói thật đúng là ban đầu trong mấy thành phần trí thức đi xây dựng nông thôn cũng có vài thanh niên nhiệt huyết hưởng ứng xuống nông thôn. Nhưng sau khi lao động cực khổ, ai còn nguyện ý xuống đây làm việc?
Mấy năm nay có rất nhiều thanh niên cố ý giả bệnh, phá hư thân thể, lục đục với nhau chỗ nào cũng có.
Năm 1974, tất cả mọi người đều biết xuống nông thôn rất vất vả.
Nếu không ở trong thành tìm được công tác, bên trên có chính sách, nguyên nhân vì thời cuộc rung chuyển, phỏng chừng cũng có rất nhiều người không muốn xuống nông thôn.
Ai biết vừa đi, khi nào sẽ biến mất luôn!
Cũng may mắn là cô từ hiện đại đến đây, biết tình hình vài năm sau sẽ biến hóa như thế nào, nếu không cô thật sự muốn rời khỏi nơi này.
Không nghĩ rằng có rất nhiều người muốn rời nông thôn, tiểu nha đầu này lại đâm đầu vào.
Tấm lòng son thật khiến người khác bái phục!
Miêu Kiều Kiều nhìn ra phương xa, cảm thán một câu: “Vậy cô rất sai, nhân tài như vậy đâu phải chỉ có ở thành phố.”
Bị người khích lệ, Mạnh Bảo Bảo vui vẻ: “Hì hì cảm ơn, tôi cũng hiểu được, đúng rồi đồng chí, xưng hô như thế nào?”
“Tôi hả, tôi là Miêu Kiều Kiều.” Miêu Kiều Kiều khóe miệng kéo lên, lưng tựa cây cổ thụ, hai mắt khép hờ.
Mạnh Bảo Bảo ha ha cười nói: “Ta là Mạnh Bảo Bảo! Đồng chí Miêu Kiều Kiều tên cô thật dễ nghe, khẳng định người cũng xinh đẹp!”
Đối phương khen cô, cô tự nhiên cũng phát ít bánh, khen lại thôi.
Nghe vậy Miêu Kiều Kiều lông mi khẽ rung, cười đắc ý: “Đúng vậy, mười phương tám hướng cũng không thấy ai như tôi.”
Dù sao cũng không nhìn thấy nhau, về sau nếu gặp mặt, mặt dày cũng được.
“Oa, khẳng định rất đẹp!” Mạnh Bảo Bảo ảo tưởng sắc đẹp, nói một tiếng: “Tôi rất muốn thấy cô đó, cô từ từ, đợi tôi đi xuống.”
Hiện tại chân cô cũng không run nữa, sợ hãi và sắc đẹp, bề ngoài của nữ đồng chí này có sức hấp dẫn hơn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Kiều Kiều vừa nghe, bật người mở mắt.
Cảnh tượng mặt dày bị phá vỡ nhất định rất xấu hổ, cô phải chạy nhanh!
Mơ hồ nhìn thấy cô gái từ trên cây leo xuống, thoạt nhìn rất thuận lợi.
Miêu Kiều Kiều vội vàng đứng lên nói một câu: “Tôi còn có việc đi trước.”
Vừa nói xong thì chuồn mất!
Chạy như điên một hồi, thấy phía sau không ai đuổi theo mới từ từ giảm tốc độ.
Cô dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, toàn thân đều đổ mồ hôi, trở về còn phải thay quần áo.
Ngẫm lại buổi trưa cũng đã thay một bộ, tối về phải giặt hai bộ quần áo, Miêu Kiều Kiều không khỏi khóc không ra nước mắt.
Quên đi, lần sau đừng tùy tiện mặt dày, một chút cũng không được.
Trở lại phòng, cô đến nhà thợ rèn mua chảo và dao, thuận tiện còn mua thêm cái chảo chuyên dùng rang cơm.
Đem các thứ này sắp xếp chỉnh tề, Miêu Kiều Kiều đắc ý đi trong phòng ba vòng.
Lúc này mới giống là nhà, cuộc sống về sau của cô cũng tạm ổn!
Buổi sáng nấu ăn trong bếp và thử ống khỏi, vừa lúc thử nấu cơm xem sao!
Cô còn một bao gạo lứt, cùng túi bột ngô còn hơn một nửa.
Miêu Kiều Kiều săn tay tay nhịn xuống sự hưng phấn vội vàng dùng chảo nấu cháo ngô.
Lại từ trong không gian bỏ vào ít tiêu, cầm hai quả trứng, dùng chảo chiên trứng.
Mùi hương thịt bò ngâm ngào ngạt trong không khí, Miêu Kiều Kiều thoải mái ngồi trên ghế nhỏ, ăn một chút đồ ăn.
Không cần vụng trộm! Không cần chạy theo thời gian! Thật tốt!
Chờ cơm nước xong rửa chén bát, nhóm thanh niên ở sân trước cũng có động tĩnh.
Miêu Kiều Kiều khóa cửa phòng, đi đến phòng trước nói với Vương Cương: “Anh Vương, mượn búa một chút, tôi lên núi có việc.”
Vương Cương mở miệng nói: “Chúng ta cùng đi, vừa đúng lúc phòng bếp không đủ củi.”
Thôi Đại Tráng cũng tới: “Cùng đi thôi.”
Nhìn thấy ánh mắt thiện ý của họ, Miêu Kiều Kiều tự nhiên biết họ muốn giúp cô.
Vì thế cười gật đầu: “Được rồi, đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro