Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Chương 30

Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢

2024-08-23 21:15:24

Miêu Kiều Kiều thật không ngờ ngày đầu tiên vụ thu, eo thon nhỏ của cô chợt hiện.

Cảm giác kia so với mùa đông ăn sủi cảo tôm còn thích hơn.

Chuyện này phải kể từ buổi sáng...

Trước cửa kho, tiểu đội trưởng phát biểu với mọi người xong thì để cho mọi người đi lấy dụng cụ đi xuống ruộng.

Dưới ánh nắng buổi sáng, ruộng lúa mênh mông lọt vào tầm mắt của mọi người.

Màu lúa vàng rực rỡ chuyển động theo từng cơn gió, mọi người đều cảm thấy tự hào từ đáy lòng.

Đây là thành quả vất vả của họ, xem ra là một mùa thu hoạch bội thu!

“Đến đến đến! Nhóm xã viên đứng đây! Vào việc thôi!” Tiểu đội trưởng thét to, nhóm thôn dân phần công nhiệm vụ xoay người làm việc.

Trong nháy mắt khí thế ngất trời, mọi người mồ hôi tuôn ra như mưa.

Nhiệm vụ của thanh niên là cắt lúa.

Những người có kinh nghiệm đã nhanh tay thu hoạch, nhưng những người mới thì giống như đang mơ mộng.

Bọn họ cho đến bây giờ cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn người khác làm rồi chậm rãi làm thử.

“Công việc cũng đơn giản.” Miêu Kiều Kiều nhìn xung quanh một chút, phát hiện tất cả mọi người đều đang thoải mái, ra vẻ cũng không khó khăn.

Nghĩ như thế cô cũng bắt đầu công việc.

Vừa mới bắt đầu cô sợ cắt trúng tay mình nên làm cẩn thận, về sau tốc độ cũng nhanh hơn một chút.

“Hắc hưu hắc hưu!” Miêu Kiều Kiều ngày càng thuận tay, tâm tình cũng rất vui vẻ, xem ra việc nhà nông cũng không khó.

Nhưng mà đắc ý vẫn không được bao lâu.

Hai tiếng sau, mặt trời lên cao, đem mặt đất đều hong cho khô.

Tất cả mọi người vì phơi nắng mà mặt đỏ bừng, trên người cũng dính đầy bông lúa, thắt lưng phấn khởi cố gắng làm việc.

Mà Miêu Kiều Kiều quả thực khác không ra nước mắt.

Có điều so với thân thể mập mạp thì giờ vẫn lưu loát hơn, mồ hôi trên cổ ngứa ngáy vô cùng.

Nhưng cũng không thể gãi được, bằng không nhất định rất ngứa.

Vừa mới bắt đầu công việc cô vẫn xoay người làm việc, đến khi chịu không nổi thì buông cái liềm, lấy tay gãi gãi.

Bận việc cả sáng, thắt lưng cô đã chịu không nổi, đau nhức không chịu được.

Bởi vì gãi ngứa nên cánh tay Miêu Kiều Kiều hơi dùng sức, động tác hơi lớn một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó bi kịch liền tới...Thắt lưng cô đột nhiên bị đau.

“Shh - ai da, đau quá!” Miêu Kiều Kiều ngũ quan nháy mắt vặn vẹo, đau đến nhe răng trợn mắt.

Trùng hợp tiếng chuông tan tầm vang lên, cô chịu đau vội vàng trở về.

Tới phòng liền đóng cửa, Miêu Kiều Kiều lập tức đi vào không gian.

So với cơn đau thì cô để ý cái ngứa hơn, cô đành lao vào bồn tắm, cởi quần áo rồi nhảy vào trong.

Cả cơ thể chìm vào dòng nước, nước suối mát mẻ nhanh chóng thấm vào da, Miêu Kiều Kiều nhịn không được than nhẹ một tiếng: “A~ thật là thoải mái!”

Đây vẫn là lần đầu cô xa xỉ dùng nước linh tuyền để tắm, quả thật là thần tiên cứu mạng!

Thời điểm Miêu Kiều Kiều tắm cũng không rảnh rỗi, cô rửa sạch mặt sau đó ăn chút hoa quả.

20 phút sau, lúc cô mang theo quần áo trở về phòng thì cả người cũng trở nên tỏa sáng.

Vì không muốn người khác nghi ngờ, Miêu Kiều Kiều dùng đồ trang điểm vẽ loạn trên mặt mình khiến cô trở thành bộ dáng mệt mỏi, sau đó nhóm lửa.

Chờ nước sôi, cô ngồi một bên xoa eo.

Sau khi tắm nước linh tuyền, phần eo đau của cô đã tốt hơn nhiều, hiện tại chỉ có chút ngứa thôi.

Cũng may cô có nước linh tuyền, bằng không hôm nay không sống nổi.

Miêu Kiều Kiều không khỏi cảm thán, cắt lúa đúng là rất vất vả.

Trước khi cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ đến vấn đề này, phải tham gia cô mới biết là không dễ dàng.

Lương thực này phải tốn bao nhiêu mồ hôi mới có thể xuất hiện trên bàn cơm.

Thật sự vô cùng vất vả.

Lao động vĩ đại là quang vinh nhân dân, bọn họ nhất định quý trọng thành quả mà mình làm ra.

Miêu Kiều Kiều thầm thề trong lòng, về sau nhất định không lãng phí lương thực, nhất định không tiêu tốn lương thực!

Buổi chiều khi tan tầm, Miêu Kiều Kiều tràn đầy ý chỉ chiến đấu cắt lúa.

Xoay người! Cắt lúa! Lại xoay người! Lại cắt lúa!

Động tác giằng co vài ngày sau cũng đã gặt xong rồi.

Kế tiếp chính là thứ hoạch ngô, trước tiên đem ngô bỏ vào bao da vận chuyển đến sân thể dục trường tiểu học, mọi người nhất trí đem lá ngô cắt trước.

Thật ra cũng không khó khăn, Miêu Kiều Kiều vặt lá ngô rất nhanh, bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai của Mã Phương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngày hôm nay...bao nhiêu người trở về?

Không đếm được đi, nhiều cây ngô như thế, cách hai ba lá thì sẽ có sâu.

Mỗi lần các cô kêu, đại thúc bên cạnh lại lộ vẻ 'cụ ông ở tàu ngầm xem di động'.

Bọn họ xem ra chưa từng thấy sâu, lại ngạc nhiên như thế.

Những người này đều liếc nhau, bĩu môi lắc đầu, sắc mặt ghét bỏ.

Đám thanh niên ở phía sau nhìn thấy thần sắc người khác thì xấu hổ.

Bọn họ cũng không có cách ngăn cản Mã Phương hét lên, cũng chỉ có thể thừa nhận sự ghét bỏ này.

Thật ra da mặt Miêu Kiều Kiều dày nên không ảnh hưởng.

Cô nâng mí mắt lên, thuần thục vạch lá ngô lấy con sâu ra, trực tiếp giết chết, một cây ngô đã được bỏ lá.

Nhìn thấy động tác nhanh lẹ của cô, Cổ Từ cũng thấy được, không khỏi sợ run cả người.

Cô gái này lại tàn nhẫn giết chết...Quả thực đáng sợ!

Đang nghĩ ngợi anh cảm giác trên bàn tay có cái gì đó.

Tập trung vào nhìn, đó là một con sâu lông màu trắng nằm trên bàn tay.

Cổ Từ trợn mắt cả kinh, sợ tới mức đem vứt con sâu xuống.

Sâu vừa rơi xuống đất, anh ta không nghĩ ngợi trực tiếp dùng bàn chân hung hăng nghiền nát.

Cho đến khi anh ta phản ứng lại thì con sâu kia đã bị dẫm nát.

Khóe miệng Cổ Từ nâng lên, ngẩng đầu thấy phản ứng của mọi người, nhưng người khác lại không chú ý đến anh ta, anh ta mới nhẹ thở một hơi.

Trải qua vài tiếng thét chói tai, rốt cuộc mọi người cũng hái xong lá ngô.

Mọi người sau đó sẽ đem cây ngô trực tiếp phơi sân thể dục.

Nhân lúc phơi cây ngô, tất cả mọi người lại đi gieo hạt cải và lúa mì.

Đến lúc xong thì mọi người tập trung lại ngồi gỡ hạt ngô.

Từ khi bắt đầu cắt lúa, Miêu Kiều Kiều đã không còn cảm nhận được cái eo của mình.

Sau đó lúc ngồi gỡ hạt ngô, hai ngón tay cô cũng từ từ mất cảm giác.

Làm việc nhà nông giống như đi chiến đấu.

Mà vụ thu nửa tháng cố gắng vất vả, rốt cuộc cũng hoàn thành viên mãn...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Số ký tự: 0