Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
Chương 32
Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢
2024-08-23 21:15:24
Lâm Cúc là người đầu tiên phản ứng,
Cô ấy ngạc nhiên kêu lên: “Miêu Kiều Kiều?! Trời ơi, một tháng em tập luyện đã gây nhiều hơn!!”
Cô gái trước mặt đối mày lá liễu, đồng tử trong veo, mũi thanh tú tinh xảo, đôi môi ửng đỏ,
Áo được thắt cúc áo màu xanh, chút sẹo bị giấu trong eo, cái mông mang quần đen hơi nhếch
lên.
Tư thế này chính là tiểu mỹ nhân yểu điệu!
Nhưng mà làn da hơi đen một chút, nếu dưỡng trăng không chừng xinh hơn nhiều!
Cổ Từ xem đến mức choáng váng.
Anh ta không nhớ rằng mập mạp kia có thể thành dạng này!
Một tháng trước lúc cô dính vào anh, mặt rõ ràng như cái bàn, làn da đen lỗ chân lông lại lớn, anh nhìn mà thấy ghê tởm.
Như thế nào mà giờ lại khác xa đến vậy?
Chẳng lẽ mỗi ngày cô luyện tập nên thấy hiệu quả?
Lúc trước anh cũng tưởng tượng lúc cô gầy sẽ như thế nào, nhưng không ngờ rằng quả thực không tồi, khẳng định còn rất đẹp mắt.
Trong nháy mắt, đáy lòng Cổ Từ cảm xúc hỗn loạn.
Anh có chút hối hận vì sao lúc trước không nói thích cô, nếu sớm biết như thế này, anh ta nhất định sẽ không cự tuyệt a!
Ai, hiện tại nói gì cũng chậm.
Người này có thành kiến quá sâu với anh, nắm tay lại cứng, anh không dám trêu chọc.
Hoàng Đại Đễ vây quanh Miêu Kiều Kiều nhìn tới nhìn lui, hâm mộ nói: “Quần áo này chắc cũng không rẻ.”
Vương Cương cười nói: “Tiểu Miêu gầy đi quả nhiên có tinh thần hơn, còn rất xinh đẹp.”
Thôi Đại Tráng vuốt cái ót, cũng ha hả khen một câu: “Quả thật, phỏng chừng lần này cô đi, trong thôn nhất định rất kinh ngạc.”
Miêu Kiều Kiều đang đứng đắc ý để mấy người kia thưởng thức.
Vừa nghe lời này, biểu tình như vỡ ra: ....Đồng chí Đại Tráng, nói chuyện vẫn buồn cười như
thế.
Miêu Kiều Kiều cười khẽ nói: “Cảm ơn mọi người khích lệ, trong khoảng thời gian tôi giảm béo rất nhiều, may mà thành quả vẫn khả quan, cho nên mọi người muốn làm gì thì phải kiên trì
a.”
“Được rồi, cô nha đầu kia còn muốn giáo dục bọn ta.” Lâm Cúc tủm tỉm nhéo nhéo má cô, cảm thán nói: “Ai nha tuổi trẻ thật là tốt, làn da cũng bóng loáng như vậy.”
“Khó được đi ra ngoài một chuyến, đi một chút đi, chúng ta đi nơi khác mua đồ.” Cô lôi cánh tay Miêu Kiều Kiều đi trước, những người khác cũng vội vàng theo sau.
Mấy người cùng nhau đi trên đường cái, Mã Phương quệt miệng đi cuối với Bạch Nghiên.
Cô ta bất mãn giậm chân một cái: “Tiểu Nghiên, cô xem người kia đắc ý đến nỗi cái đuôi vểnh lên trời rồi.”
Bạch Nghiên không chút để ý cười khẽ: “Cô ấy thật sự gầy &đi, nhưng cô ấy ra sao, cũng không sợ được với cô.”
“Khẳng định rồi.” Tâm tình Mã Phương tốt hơn, cô ta so với đồ mập mạp kia có làn da trắng hơn rất nhiều, làm sao lại đi so với cô ta!
Bạch Nghiên nhìn bộ dáng cô ta thì trào phúng, tính tình người này dễ xúc động không thể giao tiếp, rất phí thời gian.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng dáng phía trước, lại không thèm để ý cong khóe miệng.
Chỉ là một chút biến hóa mà thôi, cũng không có gì lớn, còn không đủ để cô có cảm giác nguy hiểm.
Miêu Kiều Kiều chuẩn bị đi đến tiệm phế phẩm một chút, cô muốn tìm cách trung học tư liệu giáo khoa.
Những người khác đều xem sách vở cũng muốn tìm thêm tư liệu, nên cả đám cùng đến tiệm phế phẩm.
....
Tiệm thu mua phế phẩm.
Mọi người vừa mới đi đến cửa chỉ thấy một người tiếp đón hai người cầm ít sách đi ra ngoài, nói là chó săn tư bản chủ nghĩa gì đó, phải đốt cháy tiêu hủy.
Bộ sách đều được dây thừng buộc lại, Miêu Kiều Kiều nhìn thoáng qua, phát hiện có một vài tiểu thuyết truyện tranh theo tập.
Thấy vậy, cô hé miệng, lập tức hạ mặt.
Tại đây niên đại đặc thù, loại chuyện này mọi người đều quen thuộc, không ai cảm thấy có vấn đề, Cổ Do nhiên sẽ không ra mặt ngăn cản.
Chính là đáng tiếc người có tài hoa khát vọng, nhiều nhiệt huyết lại không chịu nổi kích động, thật đúng là chua xót đến cực điểm...
Miêu Kiều Kiều dừng vài giây, tâm tình cũng hồi phục lại.
Số mệnh bản thân là do trời định.
Việc nặng một đời, vẫn là nên đem cuộc sống bản thân trở nên tốt hơn, về phần khác thì tùy duyên.
Trước cửa bác trai vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người: “Đi vào nhiều nhất chỉ có 1 tiếng, mang đồ ra thì phải để tôi kiểm tra, không được giấu đồ, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
“Được, chúng tôi đã biết.” Mọi người nhất trí đáp lại.
Tiệm phế phẩm này được cải tạo từ một nhà kho, trong phòng phân hai gian, một gian bày sách và giấy bị vứt, một gian khác bày đồ dùng sinh hoạt.
Miêu Kiều Kiều đi đến phòng sách và giấy bỏ đi, cô hôm nay mang theo ba lô là để có thể mang sách.
Chỉ tốn nửa tiếng cô đã tìm thấy các loại sách giáo khoa trung học, cầm theo 2 sách bài tập.
Đem mọi thứ vứt vào trong ba lô, cô lại đến cách vách, trong phòng chủ yếu có một ít đạo cụ rách nát, sắt vụn.
Miêu Kiều Kiều đại khái tìm một vòng cũng không tìm được đồ gì tốt.
Cô có chút hiểu nhầm về thời đại này, chủ nhà vừa sửa cái mái nhà bị dột, tình hình thực tế cũng hơi khoa trương.
Tiệm phế phẩm mỗi ngày có nhiều người qua lại, thứ tốt hoặc là phá hủy đi hoặc là sớm được cất đi, sao có thể để cho người khác phát hiện.
Cô lại nghĩ lại xem, tìm được một cái đồ trang điếm màu đen, mặt trên còn có gương đồng.
Đúng lúc cô đang thiếu một bàn trang điểm, lúc chải đầu rửa mặt cũng rất thuận tiện.
Vì thế sau khi đi ra ngoài, Miêu Kiều Kiều đem cái bàn trang điểm này cầm đi.
Bác chủ tiệm đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy Miêu Kiều Kiều đi tới, bác ấy liếc mắt một cái rồi thấy cái bàn trang điểm trong tay cô, bật người nghiêm khắc nói: “Mau buông! Cái này cháu không thể lấy!”
Miêu Kiều Kiều sửng sốt vài giây, chỉ có thể ngoan ngoãn đem bàn trang điểm trả lại, sau đó đem ba lô ra: “Bác có thể thử xem...”
Bác chủ tiệm không chút thay đổi nhìn vào ba lô cô, nhìn thấy toàn là sách giáo khoa, sắc mặt hòa hoãn gật đầu: “Đây có thể, 3 đồng tiền.”
Bác ấy lại nhìn cái bàn trang điểm, nhíu mày hỏi: “Cháu lấy cái này làm gì?”
Miêu Kiều Kiều vừa nghe lời này, chỉ biết có nguyên nhân, vội hỏi: “Vừa rồi bác cũng thấy là cháu cùng người khác đến. Chúng cháu đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, đúng lúc trong phòng thiếu bàn, thấy cái bàn này cháu nghĩ cũng khá thích hợp.”
Cũng không thể nói là cô lấy để hưởng thụ, bằng không rất có thể bị lấy lại, dù sao những người khác đang ở bên trong cũng không nghe thấy, nói hai ba cậu cũng không sao.
Bác chủ tiệm vừa nghe Miêu Kiều Kiều giải thích, sắc mặt cũng trầm tĩnh lại, liền gật đầu nói: “Được, nếu cháu làm chuyện tốt, đưa 5 đồng tiền là được.”
“Cảm ơn bác.” Miêu Kiều Kiều đáy mát vui vẻ, lấy tiền trong túi ra đưa cho đối phương.
Vừa vặn những người khác cũng là lấy xong đồ, một đám giao tiền rồi chậm rì về thôn.
Cô ấy ngạc nhiên kêu lên: “Miêu Kiều Kiều?! Trời ơi, một tháng em tập luyện đã gây nhiều hơn!!”
Cô gái trước mặt đối mày lá liễu, đồng tử trong veo, mũi thanh tú tinh xảo, đôi môi ửng đỏ,
Áo được thắt cúc áo màu xanh, chút sẹo bị giấu trong eo, cái mông mang quần đen hơi nhếch
lên.
Tư thế này chính là tiểu mỹ nhân yểu điệu!
Nhưng mà làn da hơi đen một chút, nếu dưỡng trăng không chừng xinh hơn nhiều!
Cổ Từ xem đến mức choáng váng.
Anh ta không nhớ rằng mập mạp kia có thể thành dạng này!
Một tháng trước lúc cô dính vào anh, mặt rõ ràng như cái bàn, làn da đen lỗ chân lông lại lớn, anh nhìn mà thấy ghê tởm.
Như thế nào mà giờ lại khác xa đến vậy?
Chẳng lẽ mỗi ngày cô luyện tập nên thấy hiệu quả?
Lúc trước anh cũng tưởng tượng lúc cô gầy sẽ như thế nào, nhưng không ngờ rằng quả thực không tồi, khẳng định còn rất đẹp mắt.
Trong nháy mắt, đáy lòng Cổ Từ cảm xúc hỗn loạn.
Anh có chút hối hận vì sao lúc trước không nói thích cô, nếu sớm biết như thế này, anh ta nhất định sẽ không cự tuyệt a!
Ai, hiện tại nói gì cũng chậm.
Người này có thành kiến quá sâu với anh, nắm tay lại cứng, anh không dám trêu chọc.
Hoàng Đại Đễ vây quanh Miêu Kiều Kiều nhìn tới nhìn lui, hâm mộ nói: “Quần áo này chắc cũng không rẻ.”
Vương Cương cười nói: “Tiểu Miêu gầy đi quả nhiên có tinh thần hơn, còn rất xinh đẹp.”
Thôi Đại Tráng vuốt cái ót, cũng ha hả khen một câu: “Quả thật, phỏng chừng lần này cô đi, trong thôn nhất định rất kinh ngạc.”
Miêu Kiều Kiều đang đứng đắc ý để mấy người kia thưởng thức.
Vừa nghe lời này, biểu tình như vỡ ra: ....Đồng chí Đại Tráng, nói chuyện vẫn buồn cười như
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
thế.
Miêu Kiều Kiều cười khẽ nói: “Cảm ơn mọi người khích lệ, trong khoảng thời gian tôi giảm béo rất nhiều, may mà thành quả vẫn khả quan, cho nên mọi người muốn làm gì thì phải kiên trì
a.”
“Được rồi, cô nha đầu kia còn muốn giáo dục bọn ta.” Lâm Cúc tủm tỉm nhéo nhéo má cô, cảm thán nói: “Ai nha tuổi trẻ thật là tốt, làn da cũng bóng loáng như vậy.”
“Khó được đi ra ngoài một chuyến, đi một chút đi, chúng ta đi nơi khác mua đồ.” Cô lôi cánh tay Miêu Kiều Kiều đi trước, những người khác cũng vội vàng theo sau.
Mấy người cùng nhau đi trên đường cái, Mã Phương quệt miệng đi cuối với Bạch Nghiên.
Cô ta bất mãn giậm chân một cái: “Tiểu Nghiên, cô xem người kia đắc ý đến nỗi cái đuôi vểnh lên trời rồi.”
Bạch Nghiên không chút để ý cười khẽ: “Cô ấy thật sự gầy &đi, nhưng cô ấy ra sao, cũng không sợ được với cô.”
“Khẳng định rồi.” Tâm tình Mã Phương tốt hơn, cô ta so với đồ mập mạp kia có làn da trắng hơn rất nhiều, làm sao lại đi so với cô ta!
Bạch Nghiên nhìn bộ dáng cô ta thì trào phúng, tính tình người này dễ xúc động không thể giao tiếp, rất phí thời gian.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng dáng phía trước, lại không thèm để ý cong khóe miệng.
Chỉ là một chút biến hóa mà thôi, cũng không có gì lớn, còn không đủ để cô có cảm giác nguy hiểm.
Miêu Kiều Kiều chuẩn bị đi đến tiệm phế phẩm một chút, cô muốn tìm cách trung học tư liệu giáo khoa.
Những người khác đều xem sách vở cũng muốn tìm thêm tư liệu, nên cả đám cùng đến tiệm phế phẩm.
....
Tiệm thu mua phế phẩm.
Mọi người vừa mới đi đến cửa chỉ thấy một người tiếp đón hai người cầm ít sách đi ra ngoài, nói là chó săn tư bản chủ nghĩa gì đó, phải đốt cháy tiêu hủy.
Bộ sách đều được dây thừng buộc lại, Miêu Kiều Kiều nhìn thoáng qua, phát hiện có một vài tiểu thuyết truyện tranh theo tập.
Thấy vậy, cô hé miệng, lập tức hạ mặt.
Tại đây niên đại đặc thù, loại chuyện này mọi người đều quen thuộc, không ai cảm thấy có vấn đề, Cổ Do nhiên sẽ không ra mặt ngăn cản.
Chính là đáng tiếc người có tài hoa khát vọng, nhiều nhiệt huyết lại không chịu nổi kích động, thật đúng là chua xót đến cực điểm...
Miêu Kiều Kiều dừng vài giây, tâm tình cũng hồi phục lại.
Số mệnh bản thân là do trời định.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc nặng một đời, vẫn là nên đem cuộc sống bản thân trở nên tốt hơn, về phần khác thì tùy duyên.
Trước cửa bác trai vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người: “Đi vào nhiều nhất chỉ có 1 tiếng, mang đồ ra thì phải để tôi kiểm tra, không được giấu đồ, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
“Được, chúng tôi đã biết.” Mọi người nhất trí đáp lại.
Tiệm phế phẩm này được cải tạo từ một nhà kho, trong phòng phân hai gian, một gian bày sách và giấy bị vứt, một gian khác bày đồ dùng sinh hoạt.
Miêu Kiều Kiều đi đến phòng sách và giấy bỏ đi, cô hôm nay mang theo ba lô là để có thể mang sách.
Chỉ tốn nửa tiếng cô đã tìm thấy các loại sách giáo khoa trung học, cầm theo 2 sách bài tập.
Đem mọi thứ vứt vào trong ba lô, cô lại đến cách vách, trong phòng chủ yếu có một ít đạo cụ rách nát, sắt vụn.
Miêu Kiều Kiều đại khái tìm một vòng cũng không tìm được đồ gì tốt.
Cô có chút hiểu nhầm về thời đại này, chủ nhà vừa sửa cái mái nhà bị dột, tình hình thực tế cũng hơi khoa trương.
Tiệm phế phẩm mỗi ngày có nhiều người qua lại, thứ tốt hoặc là phá hủy đi hoặc là sớm được cất đi, sao có thể để cho người khác phát hiện.
Cô lại nghĩ lại xem, tìm được một cái đồ trang điếm màu đen, mặt trên còn có gương đồng.
Đúng lúc cô đang thiếu một bàn trang điểm, lúc chải đầu rửa mặt cũng rất thuận tiện.
Vì thế sau khi đi ra ngoài, Miêu Kiều Kiều đem cái bàn trang điểm này cầm đi.
Bác chủ tiệm đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy Miêu Kiều Kiều đi tới, bác ấy liếc mắt một cái rồi thấy cái bàn trang điểm trong tay cô, bật người nghiêm khắc nói: “Mau buông! Cái này cháu không thể lấy!”
Miêu Kiều Kiều sửng sốt vài giây, chỉ có thể ngoan ngoãn đem bàn trang điểm trả lại, sau đó đem ba lô ra: “Bác có thể thử xem...”
Bác chủ tiệm không chút thay đổi nhìn vào ba lô cô, nhìn thấy toàn là sách giáo khoa, sắc mặt hòa hoãn gật đầu: “Đây có thể, 3 đồng tiền.”
Bác ấy lại nhìn cái bàn trang điểm, nhíu mày hỏi: “Cháu lấy cái này làm gì?”
Miêu Kiều Kiều vừa nghe lời này, chỉ biết có nguyên nhân, vội hỏi: “Vừa rồi bác cũng thấy là cháu cùng người khác đến. Chúng cháu đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, đúng lúc trong phòng thiếu bàn, thấy cái bàn này cháu nghĩ cũng khá thích hợp.”
Cũng không thể nói là cô lấy để hưởng thụ, bằng không rất có thể bị lấy lại, dù sao những người khác đang ở bên trong cũng không nghe thấy, nói hai ba cậu cũng không sao.
Bác chủ tiệm vừa nghe Miêu Kiều Kiều giải thích, sắc mặt cũng trầm tĩnh lại, liền gật đầu nói: “Được, nếu cháu làm chuyện tốt, đưa 5 đồng tiền là được.”
“Cảm ơn bác.” Miêu Kiều Kiều đáy mát vui vẻ, lấy tiền trong túi ra đưa cho đối phương.
Vừa vặn những người khác cũng là lấy xong đồ, một đám giao tiền rồi chậm rì về thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro