Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Chương 43

Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢

2024-08-23 21:15:24

Nghe xong lời này, đôi mắt Miêu Kiều Kiều chớp chớp, làm bộ hiếu kì hỏi: "Thím à, nốt ruồi này mọc ở nơi nào mà còn có diễn giải riêng à?"

Thím kia cười đắc ý: "Tất nhiên, tôi có cô cháu gái cũng có nốt ruồi ở xương bả vai , gả người rất tốt, chuyện này này tôi là từ bên chỗ cháu nó nghe đấy."

"Thật là thần kỳ, tôi xem một chút!" Mấy người thím cũng tò mò xông tới.

Còn đâu thôn trưởng cũng cười nói: "Nếu chuyện này là thật vậy đồng chí Tiểu Hoàng dù gả cho ai cũng đều có phúc, đáng tiếc con trai nhà tôi kết hôn sớm, nếu không tôi cũng muốn tới cửa cầu hôn."

Hoàng Đại Đễ nằm lỳ ở trên giường chỉ lộ ra nửa vùng lưng, nghe thấy mấy người phía sau đánh giá nốt ruồi của cô ấy, lỗ tai đỏ hồng lên luôn rồi.

Lại nghe thấy những thím này trêu ghẹo, gương mặt xinh đẹp càng thêm đỏ bừng.

Không lâu sau thì lau rượu thuốc xong rồi ai về nhà nấy, vào buổi chiều, mọi người của thôn Tả Thủy đều biết sau lưng đồng chí Tiểu Hoàng có một nốt ruồi son ở sau lưng.

Nghe nói ái có nốt ruồi ở vị trí đó thì có thể mang lại tài lộc, ai lấy được cô ấy sẽ gặp nhiều may mắn.

Ngay khi biết tin, một số gia đình có con trai hơi sốt ruột.

Đêm đó, Miêu Kiều Kiều, Lâm Cúc và Hoàng Đại Để tụ tập trong căn phòng nhỏ của cô để trò chuyện rất lâu.

Miêu Kiều Kiều cười nói: "Không ngờ chuyện này lại suôn sẻ như vậy. Về sau Vương Đại Hổ sẽ không thể uy hiếp chị bằng cái nốt ruồi đó nữa."

Lâm Cúc vui vẻ vỗ tay: "Đúng vậy, hiện tại rốt cuộc không phải lo lắng nữa, haha."

“Huhuhu, chị rất hạnh phúc.” Hoàng Đại Đễ lại bắt đầu khóc, cô ấy nhìn hai người cảm ơn nói: “Cảm ơn chị Lâm, Kiều Kiều, chị sẽ ghi nhớ ý tốt của hai người cho đến hết cuộc đời! "

Lâm Cúc hờ hững xua tay: "Ôi, sao em lại khách sáo với chị như vậy, chúng ta là chị em mà ..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Miêu Kiều Kiều cũng cười gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta là bạn bè mà."

“Chờ một chút!” Hoàng Đại Đễ lau đi hai hàng nước mắt, nhanh chóng xoay người ra khỏi sân trước.

Ngay khi cả hai đang thắc mắc không biết cô ấy sẽ làm gì, Hoàng Đại Đễ vội vàng quay lại với gì đó trên tay.

"Đây là giày vải do em tự làm, còn rất mới, em cũng chưa dùng, còn mảnh vải này là của gia đình em gửi tới, em cũng chưa may quần áo. Đây là hai món đồ em rất yêu thích. Hai người đã giúp em rất nhiều. Đây là quà cảm ơn của em. Hi vọng hai người thích chúng."

Lâm Cúc bất mãn trừng mắt nhìn cô ấy: "Em làm sao vậy, chị đã bảo chúng ta là chị em, sao lại khách sáo với bọn chị làm gì?"

Miêu Kiều Kiều: "Đúng rồi, chị Đại Đễ, đừng khách sáo."

“Không!” Hoàng Đại Đễ ôn hòa, nhưng lần đầu tiên nói với giọng điệu cứng rắn: “Hai người phải nhận quà, nếu không nhận, em sẽ cảm thấy rất buồn!

“Ôi, lằng nhằng quá!” Lâm Cúc khịt mũi, quay đầu nhìn về phía Miêu Kiều Kiều nói, “Tiểu Kiều, em chọn đi, nếu em ấy phải đưa, thì chúng ta sẽ nhận.”

Miêu Kiều Kiều không biết nên cười hay nên khóc: "Được rồi, em không quan tâm, chị chọn trước di."

“Vậy được rồi.” Lâm Cúc cũng không đạo đức giả, trực tiếp cầm tấm vải màu đỏ: “Tấm vải này khá đẹp, chị may một áo ngắn tay và cài đầu thêm cho em luôn nhé."

Miêu Kiều Kiều cầm đôi giày vải, liếc nhìn, ngẩng đầu cười, "Chị Đại Đễ làm giày rất tỉ mỉ. Em nghĩ mình có thể đi đôi giày này tận mấy năm kia đấy."

Thấy hai người đều thích món quà mà cô tặng, Hoàng Đại Đễ cười nói: "Thích thì tốt rồi."

“Đương nhiên là thích rồi!” Miêu Kiều Kiều và Lâm Cúc đồng thanh nói, ba người nhìn nhau cười.

Miêu Kiều Kiều chưa bao giờ nghĩ rằng tình bạn lại đến nhanh như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rõ ràng hai ngày trước, cô và Lâm Cúc chỉ là những người quen gặp nhau thì gật đầu, cô lại càng không quen với Hoàng Đại Đễ.

Sau đó, vì một sự cố ngoài ý muốn, tình cảm giữa cả ba trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Cô kết bạn một cách tình cờ, nhưng không ngờ cô sẽ thân thiết với 3 người bạn là Mạnh Bảo Bảo, Lâm Cúc và Hoàng Đại Đễ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Khi cô vào giấc ngủ ban đêm, khóe miệng của Miêu Kiều Kiều luôn nhếch lên rất vui vẻ.

Cuộc sống hiện tại như vậy, cô càng ngày càng mong chờ

Miêu Tiêu Tiêu vui vẻ trong lòng ở phòng kia, bên này Bạch Nghiên và Mã Phương lại không vui.

Bạch Nghiên hơi khó chịu vì cô ấy đang nghĩ đến việc qua làng bên cạnh để gặp người đó, cũng không biết nói chuyện thế nào với người kia được.

Còn Mã Phương lại ghen tị với Miêu Kiều Kiều, trong những ngày qua, Lâm Cúc và Hoàng Đại Đễ ngày nào cũng đến tìm Miêu Kiều Kiều, cô ta đã nhìn thấy rất nhiều lần.

Không biết Miêu Kiều Kiều làm ra chuyện kì quái gì, sao đột nhiên hai người kia lại có quan hệ tốt với cô như vậy.

Mã Phương đã phàn nàn với Bạch Nghiên trước đó, nhưng người kia lại lơ đễnh không trả lời cô ta.

Kết quả là bây giờ cô ta thậm chí còn không có lấy một người để nói chuyện, càng nghĩ càng thấy bực mình.

Vì vậy mỗi lần nhìn thấy Miêu Kiều Kiều, đều ở sau lưng trợn tròn mắt.

Miêu Kiều Kiều không để ý đến động tác nhỏ của cô ta, cho dù biết, cô cũng sẽ không để ý.

Loại người này tính tình hẹp hòi, thích nghĩ ngợi lung tung, lại không quan tâm đến việc đồng áng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Số ký tự: 0