Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Chương 48

Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢

2024-08-23 21:15:24

“À, bà nhớ ra rồi.” Bà nội Ngô nhìn các cô gái: “Các cháu đều là những thanh niên trí thức về quê đúng không?

Mạnh Bảo Bảo gật đầu: "Đúng vậy, Kiều Kiều và Bạch Nghiên đến từ làng Thạch Thủy bên cạnh. Họ là bạn của cháu. Hôm nay họ đến chơi với cháu!"

Miêu Kiều Kiều không nói chuyện, cô luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Thoạt nhìn, những người này dường như quanh năm ở vị trí cao, đoán chừng gia cảnh cũng rất vững chắc.

Trước đây, cô với anh có mấy chuyện khá lúng túng, bây giờ tốt nhất nên im lặng hết mức có thể.

Khi ông nội Vương nhìn thấy Hàn Lăng Chi cầm rìu đứng như một khúc gỗ ở cửa, ông không hài lòng: "Linh Chi, người ta đến gặp cháu. Đến ngồi nói chuyện với người ta đi."

“Mọi người cứ nói chuyện.” Hàn Lăng Chi cầm rìu sắt, mím môi, nói: “Con vào rừng chặt thêm một ít củi”.

Nói xong anh đi thẳng ra khỏi cửa, ông nội Vương thậm chí còn không kịp nói gì.

Ông nội Vương thổi râu, bất mãn trừng mắt nhìn: "Aizz, đứa nhỏ này, tính tình vẫn thối như cũ!"

Thấy vậy, bà nội Ngô thở dài: "Xin lỗi các cháu, trước đây nó vì chút việc nên trầm tính lại, nhưng thực ra nó rất tốt, sau một thời gian sẽ tốt hơn, các cháu đừng để ý nhé."

“Vâng, cháu hiểu rồi.” Bạch Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Anh ấy rất tốt, cháu luôn biết điều đó.”

Bà nội Ngô nhìn cô ấy cười hỏi: "Có thể nói cho bà biết hai cháu gặp nhau thế nào không?"

“Được ạ.” Tai của Bạch Nghiên đỏ lên, mỉm cười nhớ lại: “Đó là một mùa hè cách đây vài năm, cháu và bạn học đi mua sắm, trên đường đi bị trộm túi tiền. Đúng lúc anh Hàn đi ngang qua, anh ấy đã giúp chúng cháu bắt kẻ trộm."

Bạn học này đương nhiên là vị hôn thê cũ của anh, nhưng cô không muốn nói chuyện này trước mặt người lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ồ, đúng là có duyên.” Nụ cười trên mặt bà nội Ngô càng tươi hơn.

Ông nội Vương cũng cười: "Không ngờ đứa nhỏ này khi còn nhỏ lại tốt bụng như vậy!"

Miêu Kiều Kiều nhướng mày, hóa ra đã thích khi mới gặp một lần, thế mà cô ấy cũng thầm mến được à, tốc độ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên này quả thật rất đáng nể.

Tuy nhiên, người có ngoại hình như anh, lại anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên dễ dàng chiếm được cảm tình của các cô gái.

Mạnh Bảo Bảo tò mò xen vào: "Này! Cô nói đã gặp anh ấy mấy lần, sao lại như thế? Sao anh ta vừa rồi không nhận ra cô?"

Mặt Bạch Nghiên đen lại: ...

Mặt Miêu Kiều Kiều đỏ bừng: ... Phốc!

Cô gái này thực sự là vũ khí của thần, phải không?

Cô muốn cười đến mức không thể kìm được nữa rồi!

Bạch Nghiên ngượng ngùng cười giải thích, "Tôi và bạn mình sau đó có gặp anh vài lần, có lẽ đã lâu nên anh ấy không nhớ cũng là bình thường, cũng đã qua lâu rồi."

Bà nội Ngô nhẹ nhàng gật đầu: "Nó là thế đấy. Từ nhỏ đã thích ở một mình."

Mạnh Bảo Bảo không chỉ hoạt bát mà còn thích tìm hiểu kỹ mọi chuyện.

Cô ấy chớp chớp mắt, ngây ngô hỏi: "Tại sao lại thế? Cô đơn một mình, không có bạn?"

Những lời này gợi lên nỗi buồn của bà Ngô.

"Khi còn nhỏ nó rất hoạt bát và dễ thương. Không may, sau này mẹ bố nó chia tay nhau, thêm một số chuyện tồi tệ xảy ra khiến tính cách của nó trở nên thế này."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ồ.” Mạnh Bảo Bảo thấy sắc mặt của bà ấy không đúng, nên ngậm miệng không hỏi thêm.

Trong lòng Bạch Nghiên có một cảm giác xót xa, chẳng trách lúc nào anh cũng chỉ có một mình, thì ra là như vậy.

Miêu Kiều Kiều chậm rãi uống một ngụm nước đường, nhưng trong lòng không có chút cảm thương nào.

Cô lớn lên trong một trại trẻ mồ côi ở hiện đại, đã trải qua bao sự ấm lạnh của thế giới, nên cô đã luyện ra một trái tim cứng rắn.

Người này còn may mắn hơn cô, ít ra cũng biết cha mẹ mình là ai, còn có người thân ở bên cạnh, so với cô thì hơn rất nhiều.

Mấy người nói chuyện phiếm một hồi, thấy trời tối dần mà anh vẫn chưa quay lại, Bạch Nghiên đành phải đứng dậy chào tạm biệt: "Ông bà ơi, khi nào rảnh cháu sẽ đến gặp ông bà sau nhé."

Bà nội Ngô cười gật đầu: "Được rồi, các cháu cứ đến chơi nhé."

Ông nội Vương liếc nhìn ra bên ngoài lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này thật là, không biết nhà có khách sao!"

Bạch Nghiên đi đến cửa chào tạm biệt ông nội Ngô một lần nữa, Miêu Kiều Kiều đi theo sau cô ấy, cũng nói vài câu lịch sự.

Mạnh Bảo Bảo đưa hó ra cổng làng, cô ấy miễn cưỡng vẫy tay: "Kiều Kiều, Bạch Nghiên đi trên đường chú ý an toàn! Lần sau tôi sẽ đi chơi với cô!"

Miêu Kiều Kiều thúc giục: "Được rồi, mau về đi!"

Trên đường về, Miêu Kiều Kiều hái một cọng cỏ đuôi chó bỏ vào miệng, ngâm nga một bài hát nhỏ.

Cô cũng không nói chuyện với Bạch Nghiên, hai người họ không quen, không có gì để nói.

Khi đi được nửa đường, Bạch Nghiên đột nhiên nói, "Kiều Kiều, cô thấy anh Hàn thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Số ký tự: 0