Thập Niên 70: Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Của Nam Chính Truyện Khởi Điểm
Vô Trung Sinh H...
Tả Mộc Trà Trà Quân
2024-09-30 12:03:22
Phong Ánh Nguyệt không nhịn được cười khúc khích.
"Được thôi."
Phong Ánh Nguyệt ăn một cái bánh bao và một cái bánh màn thầu, phần còn lại để cho Đường Văn Sinh.
"Em có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lúc khóa cửa, Đường Văn Sinh vẫn cau mày hỏi cô.
"Em thật sự không sao mà." Phong Ánh Nguyệt bất đắc dĩ nói, bánh bao và bánh màn thầu ở thời đại này không tính là nhỏ, cộng với việc cô đã uống hết hai cốc nước, bụng no muốn chết, thế nhưng Đường Văn Sinh này lại nghĩ cô ăn chưa đủ.
Đường Văn Sinh vẫn lo lắng, lúc đưa cô đến phòng gia công, anh đã nhờ chủ nhiệm Lý chiếu cố Phong Ánh Nguyệt một chút.
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy anh: "Anh mau qua bên kia đi."
Chủ nhiệm Lý thấy vậy khẽ cười nói: "Cậu ấy là đang lo cho cô đấy."
"Tôi thật sự không sao, chủ nhiệm Lý đừng nghe những gì anh ấy nói." Phong Ánh Nguyệt vỗ ngực, thể hiện mình còn rất khỏe.
Chủ nhiệm Lý gật đầu: "Ừ, hôm qua cô hẳn đã làm quen với công việc này rồi, hôm nay tôi sẽ không nói nhiều, hồ sơ cô đưa lên tôi đã xem qua, nét chữ vừa đẹp vừa gọn gàng, rất tốt."
Chưa bắt đầu công việc đã được khen ngợi một phen khiến tâm trạng của Phong Ánh Nguyệt khá tốt, sáng nay không có cuộc họp nên cô lập tức đi làm công việc của mình.
Một lúc sau chị dâu Tiêu cũng đã tới.
Sắc mặt cô ấy có chút mệt mỏi, tay ôm mấy quyển sách ngồi xuống rồi nói với Phong Ánh Nguyệt: "Hôm nay trạng thái của chị không được tốt, nếu chủ nhiệm Lý có đến chỗ chúng ta kiểm tra thì hãy để mắt đến ông ấy một chút giúp chị nhé."
"Dạ."
Phong Ánh Nguyệt đáp.
Chủ nhiệm Lý lui tới đây hai lần, dưới sự nhắc nhở của Phong Ánh Nguyệt nên chị dâu Tiêu thành công thoát nạn.
Trong giờ nghỉ trưa, chị dâu Tiêu và Phong Ánh Nguyệt cùng đi vệ sinh, trên đường trở về gặp phải một người nào đó hình như có hiềm khích với chị dâu Tiêu, nghe đối phương nói mấy câu quái gở, chị dâu Tiêu liền kéo Phong Ánh Nguyệt rời đi.
"Ánh Nguyệt này, chị có một người bạn đang gặp phải một chút chuyện, em nghe thử rồi nghĩ xem cô ấy nên làm sao mới tốt nhé."
Trong đầu Phong Ánh Nguyệt bỗng hiện lên bốn chữ "vô trung sinh hữu" (*), nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
(*) Vô trung sinh hữu: có nghĩa là không sợ làm sai, chỉ cần không bị bắt tại chỗ, không thừa nhận, chỉ cần giả vờ là bạn bè và nói rằng người bạn này đã làm điều đó. Hoặc khi hỏi những câu khó, để làm rõ mối quan hệ với bản thân, bạn có thể giả làm một người bạn và nói rằng người bạn này đã hỏi.
Chị dâu Tiêu ngáp một cái, khẽ nói: "Cô ấy đã lập gia đình nhiều năm nhưng mãi vẫn không có con, bên nhà chồng thì liên tục thúc giục cô ấy, dù đã uống rất nhiều bài thuốc nhưng vẫn không có kết quả, chỉ nhiêu đó thôi thì không nói, mẹ chồng của cô ấy còn nảy ra ý tưởng để cô ấy nhận con của em chồng làm con nuôi, nhưng ai lại không muốn con của mình chứ?"
Cô ấy nhìn chằm chằm Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt thấy thế cũng gật đầu.
Thấy vậy, chị dâu Tiêu mỉm cười: "Vậy nên cô ấy liền từ chối nhưng mẹ chồng của cô ấy lại thấy không vui nên đột ngột chuyển đến nhà của cô ấy nhất quyết không đi, cả ngày giày vò người khác, em nghĩ xem chuyện này nên làm sao bây giờ?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi: "Cô ấy và chồng của mình đã đến bệnh viện huyện kiểm tra sức khỏe chưa ạ?"
Chị dâu Tiêu mím môi lắc đầu.
"Chưa, nếu nói chuyện này ra, ắt hẳn sẽ bị người ta chê cười."
"Không nên nghĩ như vậy." Phong Ánh Nguyệt nghiêm túc: "Cơ thể là của mình, nếu có vấn đề gì thì chúng ta nên đến gặp bác sĩ càng sớm càng tốt, nếu không mọi thứ sẽ càng thêm nghiêm trọng."
"Còn về mấy cái bài thuốc kia, rốt cuộc bạn của chị đã phải uống những gì vậy?"
Nghe vậy, sắc mặt của chị dâu Tiêu khẽ biến.
"Ếch hầm ễnh ương, gà trống hầm trứng gà, nấu cùng mấy thứ thảo dược gì đó, hương vị kỳ lắm, vừa tanh vừa đắng." Cô ấy vừa nói xong chợt thấy Phong Ánh Nguyệt cau mày nên vội vàng bổ sung: "Chị chưa thử, nhưng chị có thấy bạn của chị uống qua rồi."
Phong Ánh Nguyệt im lặng nhìn cô ấy một hồi, sau đó thở dài nói: "Theo em, cô ấy nên dành ra một ngày để đến bệnh viện khám đi."
"Được thôi."
Phong Ánh Nguyệt ăn một cái bánh bao và một cái bánh màn thầu, phần còn lại để cho Đường Văn Sinh.
"Em có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lúc khóa cửa, Đường Văn Sinh vẫn cau mày hỏi cô.
"Em thật sự không sao mà." Phong Ánh Nguyệt bất đắc dĩ nói, bánh bao và bánh màn thầu ở thời đại này không tính là nhỏ, cộng với việc cô đã uống hết hai cốc nước, bụng no muốn chết, thế nhưng Đường Văn Sinh này lại nghĩ cô ăn chưa đủ.
Đường Văn Sinh vẫn lo lắng, lúc đưa cô đến phòng gia công, anh đã nhờ chủ nhiệm Lý chiếu cố Phong Ánh Nguyệt một chút.
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy anh: "Anh mau qua bên kia đi."
Chủ nhiệm Lý thấy vậy khẽ cười nói: "Cậu ấy là đang lo cho cô đấy."
"Tôi thật sự không sao, chủ nhiệm Lý đừng nghe những gì anh ấy nói." Phong Ánh Nguyệt vỗ ngực, thể hiện mình còn rất khỏe.
Chủ nhiệm Lý gật đầu: "Ừ, hôm qua cô hẳn đã làm quen với công việc này rồi, hôm nay tôi sẽ không nói nhiều, hồ sơ cô đưa lên tôi đã xem qua, nét chữ vừa đẹp vừa gọn gàng, rất tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa bắt đầu công việc đã được khen ngợi một phen khiến tâm trạng của Phong Ánh Nguyệt khá tốt, sáng nay không có cuộc họp nên cô lập tức đi làm công việc của mình.
Một lúc sau chị dâu Tiêu cũng đã tới.
Sắc mặt cô ấy có chút mệt mỏi, tay ôm mấy quyển sách ngồi xuống rồi nói với Phong Ánh Nguyệt: "Hôm nay trạng thái của chị không được tốt, nếu chủ nhiệm Lý có đến chỗ chúng ta kiểm tra thì hãy để mắt đến ông ấy một chút giúp chị nhé."
"Dạ."
Phong Ánh Nguyệt đáp.
Chủ nhiệm Lý lui tới đây hai lần, dưới sự nhắc nhở của Phong Ánh Nguyệt nên chị dâu Tiêu thành công thoát nạn.
Trong giờ nghỉ trưa, chị dâu Tiêu và Phong Ánh Nguyệt cùng đi vệ sinh, trên đường trở về gặp phải một người nào đó hình như có hiềm khích với chị dâu Tiêu, nghe đối phương nói mấy câu quái gở, chị dâu Tiêu liền kéo Phong Ánh Nguyệt rời đi.
"Ánh Nguyệt này, chị có một người bạn đang gặp phải một chút chuyện, em nghe thử rồi nghĩ xem cô ấy nên làm sao mới tốt nhé."
Trong đầu Phong Ánh Nguyệt bỗng hiện lên bốn chữ "vô trung sinh hữu" (*), nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
(*) Vô trung sinh hữu: có nghĩa là không sợ làm sai, chỉ cần không bị bắt tại chỗ, không thừa nhận, chỉ cần giả vờ là bạn bè và nói rằng người bạn này đã làm điều đó. Hoặc khi hỏi những câu khó, để làm rõ mối quan hệ với bản thân, bạn có thể giả làm một người bạn và nói rằng người bạn này đã hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu Tiêu ngáp một cái, khẽ nói: "Cô ấy đã lập gia đình nhiều năm nhưng mãi vẫn không có con, bên nhà chồng thì liên tục thúc giục cô ấy, dù đã uống rất nhiều bài thuốc nhưng vẫn không có kết quả, chỉ nhiêu đó thôi thì không nói, mẹ chồng của cô ấy còn nảy ra ý tưởng để cô ấy nhận con của em chồng làm con nuôi, nhưng ai lại không muốn con của mình chứ?"
Cô ấy nhìn chằm chằm Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt thấy thế cũng gật đầu.
Thấy vậy, chị dâu Tiêu mỉm cười: "Vậy nên cô ấy liền từ chối nhưng mẹ chồng của cô ấy lại thấy không vui nên đột ngột chuyển đến nhà của cô ấy nhất quyết không đi, cả ngày giày vò người khác, em nghĩ xem chuyện này nên làm sao bây giờ?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi: "Cô ấy và chồng của mình đã đến bệnh viện huyện kiểm tra sức khỏe chưa ạ?"
Chị dâu Tiêu mím môi lắc đầu.
"Chưa, nếu nói chuyện này ra, ắt hẳn sẽ bị người ta chê cười."
"Không nên nghĩ như vậy." Phong Ánh Nguyệt nghiêm túc: "Cơ thể là của mình, nếu có vấn đề gì thì chúng ta nên đến gặp bác sĩ càng sớm càng tốt, nếu không mọi thứ sẽ càng thêm nghiêm trọng."
"Còn về mấy cái bài thuốc kia, rốt cuộc bạn của chị đã phải uống những gì vậy?"
Nghe vậy, sắc mặt của chị dâu Tiêu khẽ biến.
"Ếch hầm ễnh ương, gà trống hầm trứng gà, nấu cùng mấy thứ thảo dược gì đó, hương vị kỳ lắm, vừa tanh vừa đắng." Cô ấy vừa nói xong chợt thấy Phong Ánh Nguyệt cau mày nên vội vàng bổ sung: "Chị chưa thử, nhưng chị có thấy bạn của chị uống qua rồi."
Phong Ánh Nguyệt im lặng nhìn cô ấy một hồi, sau đó thở dài nói: "Theo em, cô ấy nên dành ra một ngày để đến bệnh viện khám đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro