Chúng Con Chui...
Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
2024-08-16 07:08:16
Về đến nhà, cô đun một nồi nước, sau đó múc ra cho cả ba mẹ con lau người, ngâm chân, sau đó lên giường nằm.
Hôm nay Nhị Bảo vô cùng phấn khởi, vì muốn cậu bé yên tĩnh lại mà Cố Tri Ý đành kể chuyện cho hai đứa nghe, truyện cô kể chính là Tây Du Ký. “Trước kia có một con khỉ, nó được sinh ra từ một hòn đá…”
Cố Tri Ý còn chưa kể xong thì Nhị Bảo đã ngóc đầu lên nhìn về phía Cố Tri Ý: “Mẹ, khỉ không có mẹ sao?”
Ban đầu Cố Tri Ý còn rất kiên nhẫn giải thích với Nhị Bảo, nhưng sau đó Đại Bảo cũng tham gia vào, hỏi:
“Mẹ, khỉ ở trên núi ăn cái gì?”
“Mẹ, khỉ con do khỉ sinh ra sao?”
Nhị Bảo còn ra vẻ chững chạc dạy dỗ anh trai: “Không phải, khỉ được mẹ đá sinh ra.”
Sau đó lại quay sang hỏi Cố Tri Ý: “Mẹ, chúng con cũng là từ tảng đá chui ra sao?”
Đại Bảo còn kề sát lại khẽ gật đầu, nói: “Vậy mẹ của chúng con thì sao?”
Cố Tri Ý: … 【( ‵□′) 】
Cố Tri Ý muốn đánh hai đứa một trăm ngàn lần. Vì sao lại không có lương tâm như vậy? Sau cùng cô không nhịn được nói: “Mẹ chính là mẹ của các con! Nếu không im lặng lắng nghe nữa thì mẹ sẽ không kể nữa.”
Quả nhiên, Cố Tri Ý nói không kể chuyện nữa thì cuối cùng hai anh em cũng chịu yên tĩnh trở lại.
Nghe thấy giọng kể không nhanh không chậm của Cố Tri Ý, lại đang trong đêm tối khiến giọng kể càng nhẹ nhàng, ấm áp hơn.
Không bao lâu sau, hai đứa bé đã ngủ thiếp đi rồi!
Cố Tri Ý không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thật sự rất khó dụ dỗ mấy đứa bé này, mệt chết cô rồi.
Ngày hôm sau, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Cố Tri Ý lại dậy trễ.
Đối với việc hai đứa bé bất mãn vì cô ngủ dậy muộn làm hại chúng đói bụng, Cố Tri Ý cũng không có dấu hiệu gì là mang có gánh nặng trong trong lòng.
Hiện tại cô là phụ nữ đang mang thai, mà phụ nữ có thai là lớn nhất! Không chấp nhận phản bác!
Cố Tri Ý rửa mặt xong thì sang nhà bếp nấu cơm. Buổi sáng cô không muốn làm cơm cho lắm, nên cô dứt khoát vào không gian.
Cố Trí Ý cầm ra mấy cái bánh ngô, sữa đậu nành, lại lấy thêm mấy phần lá sen gói cơm gà, xem như là bữa sáng của ba mẹ con.
Cố Tri Ý đứng trong nhà bếp một lúc thì ra ngoài, trước tiên cô rửa mặt cho hai đứa bé, không có kem đánh răng, cô lại vào không gian lấy kem đánh răng cho hai đứa, sau đó rửa mặt.
Tiếp theo lại vào nhà bếp, cho đến khi Cố Tri Ý bưng bữa sáng ra thì hai anh em lập tức reo hò liên tục, còn không ngừng vỗ tay.
Đại Bảo và Nhị Bảo đã bao giờ nhìn thấy bữa sáng phong phú thế này đâu?
Chúng nhìn thấy Cố Tri Ý bưng nhiều đồ ăn ra như thế, làm sao lại không kích động cho được!
Qua mấy ngày, Cố Tri Ý đã hiểu tính tình của hai đứa, cô cũng không nói gì chỉ bảo đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Buổi sáng vẫn ăn cơm dưới mái hiên trước cửa nhà bếp như cũ, cơm gà thơm ngào ngạt, lại uống sữa đậu nành ngọt lịm.
Nhị Bảo uống một ngụm sữa đậu thì híp mắt lại, dáng vẻ vô cùng say mê, giống như được uống được rượu gì ngon lắm, Cố Tri Ý nhìn thấy mà bật cười.
Trong lúc Cố Tri Ý ăn cơm cũng không nói quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, thuận tiện nói qua với hai đứa nhỏ bản thân cô cần phải đến quân đội một chuyến, đến thăm cha của chúng, nên phải rời khỏi nhà một thời gian, vì vậy mà trong khoảng thời gian này chúng phải đến sống ở nhà bà nội.
Nhị Bảo nghe mẹ nói không ở nhà một thời gian thì cơm gà trong tay đã không còn thơm ngon nữa rồi.
Hôm nay Nhị Bảo vô cùng phấn khởi, vì muốn cậu bé yên tĩnh lại mà Cố Tri Ý đành kể chuyện cho hai đứa nghe, truyện cô kể chính là Tây Du Ký. “Trước kia có một con khỉ, nó được sinh ra từ một hòn đá…”
Cố Tri Ý còn chưa kể xong thì Nhị Bảo đã ngóc đầu lên nhìn về phía Cố Tri Ý: “Mẹ, khỉ không có mẹ sao?”
Ban đầu Cố Tri Ý còn rất kiên nhẫn giải thích với Nhị Bảo, nhưng sau đó Đại Bảo cũng tham gia vào, hỏi:
“Mẹ, khỉ ở trên núi ăn cái gì?”
“Mẹ, khỉ con do khỉ sinh ra sao?”
Nhị Bảo còn ra vẻ chững chạc dạy dỗ anh trai: “Không phải, khỉ được mẹ đá sinh ra.”
Sau đó lại quay sang hỏi Cố Tri Ý: “Mẹ, chúng con cũng là từ tảng đá chui ra sao?”
Đại Bảo còn kề sát lại khẽ gật đầu, nói: “Vậy mẹ của chúng con thì sao?”
Cố Tri Ý: … 【( ‵□′) 】
Cố Tri Ý muốn đánh hai đứa một trăm ngàn lần. Vì sao lại không có lương tâm như vậy? Sau cùng cô không nhịn được nói: “Mẹ chính là mẹ của các con! Nếu không im lặng lắng nghe nữa thì mẹ sẽ không kể nữa.”
Quả nhiên, Cố Tri Ý nói không kể chuyện nữa thì cuối cùng hai anh em cũng chịu yên tĩnh trở lại.
Nghe thấy giọng kể không nhanh không chậm của Cố Tri Ý, lại đang trong đêm tối khiến giọng kể càng nhẹ nhàng, ấm áp hơn.
Không bao lâu sau, hai đứa bé đã ngủ thiếp đi rồi!
Cố Tri Ý không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thật sự rất khó dụ dỗ mấy đứa bé này, mệt chết cô rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Cố Tri Ý lại dậy trễ.
Đối với việc hai đứa bé bất mãn vì cô ngủ dậy muộn làm hại chúng đói bụng, Cố Tri Ý cũng không có dấu hiệu gì là mang có gánh nặng trong trong lòng.
Hiện tại cô là phụ nữ đang mang thai, mà phụ nữ có thai là lớn nhất! Không chấp nhận phản bác!
Cố Tri Ý rửa mặt xong thì sang nhà bếp nấu cơm. Buổi sáng cô không muốn làm cơm cho lắm, nên cô dứt khoát vào không gian.
Cố Trí Ý cầm ra mấy cái bánh ngô, sữa đậu nành, lại lấy thêm mấy phần lá sen gói cơm gà, xem như là bữa sáng của ba mẹ con.
Cố Tri Ý đứng trong nhà bếp một lúc thì ra ngoài, trước tiên cô rửa mặt cho hai đứa bé, không có kem đánh răng, cô lại vào không gian lấy kem đánh răng cho hai đứa, sau đó rửa mặt.
Tiếp theo lại vào nhà bếp, cho đến khi Cố Tri Ý bưng bữa sáng ra thì hai anh em lập tức reo hò liên tục, còn không ngừng vỗ tay.
Đại Bảo và Nhị Bảo đã bao giờ nhìn thấy bữa sáng phong phú thế này đâu?
Chúng nhìn thấy Cố Tri Ý bưng nhiều đồ ăn ra như thế, làm sao lại không kích động cho được!
Qua mấy ngày, Cố Tri Ý đã hiểu tính tình của hai đứa, cô cũng không nói gì chỉ bảo đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Buổi sáng vẫn ăn cơm dưới mái hiên trước cửa nhà bếp như cũ, cơm gà thơm ngào ngạt, lại uống sữa đậu nành ngọt lịm.
Nhị Bảo uống một ngụm sữa đậu thì híp mắt lại, dáng vẻ vô cùng say mê, giống như được uống được rượu gì ngon lắm, Cố Tri Ý nhìn thấy mà bật cười.
Trong lúc Cố Tri Ý ăn cơm cũng không nói quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, thuận tiện nói qua với hai đứa nhỏ bản thân cô cần phải đến quân đội một chuyến, đến thăm cha của chúng, nên phải rời khỏi nhà một thời gian, vì vậy mà trong khoảng thời gian này chúng phải đến sống ở nhà bà nội.
Nhị Bảo nghe mẹ nói không ở nhà một thời gian thì cơm gà trong tay đã không còn thơm ngon nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro