Mê Trai
Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
2024-08-16 07:08:16
Lâm Quân Trạch qua rửa tay, anh ngồi xuống bên cạnh Cố Tri Ý, phụ giúp cô lột tôm.
Ba đứa nhỏ thì đẩy xe lăn ra sân sau, cất đi, sau đó lại không biết đã chạy đến nơi nào rồi.
Cố Tri Ý lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Quân Trạch đang nghiêm túc lột tôm.
Cô chỉ nhìn thoáng qua anh nhưng bất tri bất giác đã thất thần.
Trong lòng như có một làn mưa đạn vừa lướt qua.
A a a !!! Quả nhiên đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất.
Đặc biệt khi đó còn là người đàn ông của mình, thế nên lại càng đẹp trai hơn.
Ở đây đã tỉnh lược 3000 chữ.
Lâm Quân Trạch biết Cố Tri Ý đang nhìn chằm chằm vào anh, anh cho rằng chỉ một lát thôi cô sẽ dời ánh mắt đi.
Nhưng ai ngờ cô nhìn rất lâu, lâu đến mức mặt của anh sắp nở cả hoa ra rồi.
Lâm Quân Trạch bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên nhìn lại Cố Tri Ý: “Vợ à, lau nước miếng đi!”
Cố Tri Ý hoảng hốt không kịp phản ứng.
“A a a ~”
Cô luống cuống tay chân, lấy cánh tay lau khóe miệng.
Đưa tay lên lau mới biết được ở đâu có nước miếng chứ, cô chợt tỉnh táo lại thì mặt đã đỏ như tôm luộc.
Ừ, lúc này Cố Tri Ý cảm thấy quá xấu hổ.
Thật sự không có tiền đồ.
Lâm Quân Trạch bật cười, cô vợ của mình sao lại luôn có thể động một chút lại giống như đi vào cõi thần tiên thế này.
Hai người lột tôm không bao lâu thì đã hoàn thành, Cố Tri Ý lấy tôm đã được lột cho vào trong tô nước sốt, trộn đều lên.
Mấy đứa bé cũng biết cơm sắp xong rồi nên không dám đi chơi ở xa. Cố Tri Ý chỉ vừa cất giọng lên gọi thì chúng đã lập tức chạy về nhà.
“Mẹ, mẹ, ăn cơm chưa?”
“Chị, làm món tôm chua cay chưa?” Cố Tử Sâm đã có chấp niệm với món tôm chua cay này.
Cố Tri Ý liếc mắt nhìn cậu ấy. Quả nhiên đứa em trai thối này đáng ghét nhất.
“Làm, làm rồi! Một hồi mà không ăn hết sạch sẽ thì chị đây sẽ đáng chết em!”
“Mẹ, con cũng ăn.” Đại Bảo rất tích cực giơ tay ra, dáng vẻ cậu bé giống như ‘mình rất thích loại gánh nặng này!”
Không thèm để ý đến mấy gấu con thối này nữa, Cố Tri Ý đã bưng lên một thau mì trộn đặt lên bàn.
“Nhanh chóng đi rửa tay sạch sẽ đi, rửa tay xong mới được ăn!” Mấy đứa bé lập tức nghe lời, chạy đi rửa tay.
Chờ đến lúc lên bàn, nhìn các món trên bàn với hương sắc vị đều đủ cả, những sợi mì trơn bóng, nhìn đã muốn ăn ngay lập tức, còn có món tôm chua cay nữa.
Còn chưa cần Cố Tri Ý mở miệng, ba cậu cháu đã rất tự giác bưng chén đũa trước mặt mình lên, bắt đầu gắp mấy thứ mình thích nhất.
Trong mì trộn đã được cho nào sprite, còn có vị hơi chua cay, cảm giác trong miệng lúc này rất phong phú, mà còn rất kích thích khẩu vị.
Cố Tử Sâm ăn được một miếng, mắt đã trợn to lên, lập tức ô ô ô, cậu ấy còn dựng ngón tay cái lên, dùng ngón tay chỉ vào miệng mình.
Lâm Quân Trạch vừa ăn miếng đầu tiên, anh đã rất ngạc nhiên. Cảm giác trong miệng lúc này?
Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Tri Ý, thấy vẻ mặt cô lại không có gì thay đổi, cô cũng đang cúi đầu ăn phần của mình.
Ba đứa nhỏ thì đẩy xe lăn ra sân sau, cất đi, sau đó lại không biết đã chạy đến nơi nào rồi.
Cố Tri Ý lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Quân Trạch đang nghiêm túc lột tôm.
Cô chỉ nhìn thoáng qua anh nhưng bất tri bất giác đã thất thần.
Trong lòng như có một làn mưa đạn vừa lướt qua.
A a a !!! Quả nhiên đàn ông khi nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất.
Đặc biệt khi đó còn là người đàn ông của mình, thế nên lại càng đẹp trai hơn.
Ở đây đã tỉnh lược 3000 chữ.
Lâm Quân Trạch biết Cố Tri Ý đang nhìn chằm chằm vào anh, anh cho rằng chỉ một lát thôi cô sẽ dời ánh mắt đi.
Nhưng ai ngờ cô nhìn rất lâu, lâu đến mức mặt của anh sắp nở cả hoa ra rồi.
Lâm Quân Trạch bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên nhìn lại Cố Tri Ý: “Vợ à, lau nước miếng đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tri Ý hoảng hốt không kịp phản ứng.
“A a a ~”
Cô luống cuống tay chân, lấy cánh tay lau khóe miệng.
Đưa tay lên lau mới biết được ở đâu có nước miếng chứ, cô chợt tỉnh táo lại thì mặt đã đỏ như tôm luộc.
Ừ, lúc này Cố Tri Ý cảm thấy quá xấu hổ.
Thật sự không có tiền đồ.
Lâm Quân Trạch bật cười, cô vợ của mình sao lại luôn có thể động một chút lại giống như đi vào cõi thần tiên thế này.
Hai người lột tôm không bao lâu thì đã hoàn thành, Cố Tri Ý lấy tôm đã được lột cho vào trong tô nước sốt, trộn đều lên.
Mấy đứa bé cũng biết cơm sắp xong rồi nên không dám đi chơi ở xa. Cố Tri Ý chỉ vừa cất giọng lên gọi thì chúng đã lập tức chạy về nhà.
“Mẹ, mẹ, ăn cơm chưa?”
“Chị, làm món tôm chua cay chưa?” Cố Tử Sâm đã có chấp niệm với món tôm chua cay này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tri Ý liếc mắt nhìn cậu ấy. Quả nhiên đứa em trai thối này đáng ghét nhất.
“Làm, làm rồi! Một hồi mà không ăn hết sạch sẽ thì chị đây sẽ đáng chết em!”
“Mẹ, con cũng ăn.” Đại Bảo rất tích cực giơ tay ra, dáng vẻ cậu bé giống như ‘mình rất thích loại gánh nặng này!”
Không thèm để ý đến mấy gấu con thối này nữa, Cố Tri Ý đã bưng lên một thau mì trộn đặt lên bàn.
“Nhanh chóng đi rửa tay sạch sẽ đi, rửa tay xong mới được ăn!” Mấy đứa bé lập tức nghe lời, chạy đi rửa tay.
Chờ đến lúc lên bàn, nhìn các món trên bàn với hương sắc vị đều đủ cả, những sợi mì trơn bóng, nhìn đã muốn ăn ngay lập tức, còn có món tôm chua cay nữa.
Còn chưa cần Cố Tri Ý mở miệng, ba cậu cháu đã rất tự giác bưng chén đũa trước mặt mình lên, bắt đầu gắp mấy thứ mình thích nhất.
Trong mì trộn đã được cho nào sprite, còn có vị hơi chua cay, cảm giác trong miệng lúc này rất phong phú, mà còn rất kích thích khẩu vị.
Cố Tử Sâm ăn được một miếng, mắt đã trợn to lên, lập tức ô ô ô, cậu ấy còn dựng ngón tay cái lên, dùng ngón tay chỉ vào miệng mình.
Lâm Quân Trạch vừa ăn miếng đầu tiên, anh đã rất ngạc nhiên. Cảm giác trong miệng lúc này?
Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Tri Ý, thấy vẻ mặt cô lại không có gì thay đổi, cô cũng đang cúi đầu ăn phần của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro