Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”
Chương 13
Qua Nguyệt Nhập Tam
2024-10-02 22:42:20
Tuy nhiên Lưu Tiểu Quân vẫn nghi ngờ như cũ.
Bản thân cậu bé không rửa, nhưng khi Lưu Tiểu Mạch muốn lấy cái chậu thì cậu bé lại không nhường.
“Em đi tìm bác cả xin ít nước uống thử thì sẽ biết, còn ngọt hơn cả đường nữa đấy.” Lưu Tiểu Mạch lại được dịp khoác lác, quả nhiên đã thành công làm cho đứa trẻ sống trong thành thị chưa từng được uống qua nước giếng bị dao động rồi.
Thừa dịp cậu bé không chú ý, Lưu Tiểu Mạch cướp lấy cái chậu rửa mặt đi.
Lưu Tiểu Quân ngay cả một tiếng “chị” còn chưa từng gọi qua một lần, mong chờ cô hầu hạ tiểu tổ tông này thật là vớ vẩn hết sức.
Vừa rửa mặt xong, bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô: “Bà nội trở về rồi!”
Cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi!
Gương mặt bà cụ Lưu trìu mến, bên cạnh bà là Lưu Tam Trụ mặt mày hớn hở, Lưu Tam Trụ còn cõng theo một cô bé. Bàn tay già nua nhăn nheo của bà cụ Lưu nắm lấy bàn tay nhỏ xíu trắng trẻo mềm mại của cô bé, dáng vẻ cụ già chơi đùa cùng đứa cháu nhỏ trông có hơi dọa người.
Bên còn lại là người phụ nữ cột dây cột tóc màu xanh lam, vừa nhìn liền biết là người trong thành phố, cái bát không trong tay đúng là của bà cụ Lưu mang theo lúc đi.
“Đều đứng ở đây xem náo nhiệt đó à?!” Bà cụ Lưu nhìn thấy bọn họ liền mắng: “Bữa sáng đã nấu xong chưa? Toàn để bà già này phải lo lắng vậy đó hả?!”
Bộ dạng mặt mày đỏ au, hở tí là mở miệng mắng người này của bà cụ Lưu làm cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ trong nhà họ Lưu đều khiếp sợ.
Phan Đào cười hùa theo, nói: “Nấu xong rồi, nấu xong rồi, có con ở nhà, việc không ai làm thì con sẽ làm.”
Trương Tú Hồng vô cùng ngạc nhiên nói: “Lại không phải chỉ mỗi mình chị dâu cả làm, lúc chị làm cơm không phải Tiểu Dũng cũng nếm thử đó sao?”
Phan Đào nghe thấy vậy thì mặt mày tối sầm lại.
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Bà cụ Lưu bực mình mà gào lên, mắt liếc thấy cô bé Lưu Tam Trụ cõng trên lưng đang co rúm lại, bà cụ lập tức xoay người vỗ lưng cô bé, bắt đầu dỗ dành với giọng điệu dịu dàng như nước: “Phúc Bảo à, bảo bối đáng yêu của bà ơi, đừng sợ đừng sợ, bà nội không có hung dữ với cháu đâu.”
Tứ phía đều trở nên yên tĩnh: “...”
Đám trẻ ồn ào sờ sờ cánh tay. Chuyện gì thế này, trên bề mặt bỗng nhiên nổi lên rất nhiều gai ốc.
Lưu Nhị Trụ run cầm cập, nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Trên đường đi bất chợt bị té ngã, hay là đầu đụng phải chỗ nào rồi?”
Tối hôm qua không phải còn đòi đánh đòi giết đó sao?
“Cút cút cút, con đừng ở đây khiến mẹ thêm bực nữa.” Bà cụ Lưu phẫn nộ xong rồi lại tươi cười mà muốn ôm lấy cô bé: “Phúc Bảo, lại đây với bà nội nào.”
Lưu Tiểu Mạch nhìn cảnh tượng này xong thì không nói nên lời, bất chợt cảm thấy trong u tối có chút gì đó quỷ dị, hơn nữa còn quen thuộc đến hoang đường.
Phúc Bảo níu lấy vai Lưu Tam Trụ, cúi đầu nên nhìn không rõ mặt. Bàn chân thả lỏng, trên chân mang một đôi giày da nhỏ sáng chói, còn là đồ mới nữa.
Bản thân cậu bé không rửa, nhưng khi Lưu Tiểu Mạch muốn lấy cái chậu thì cậu bé lại không nhường.
“Em đi tìm bác cả xin ít nước uống thử thì sẽ biết, còn ngọt hơn cả đường nữa đấy.” Lưu Tiểu Mạch lại được dịp khoác lác, quả nhiên đã thành công làm cho đứa trẻ sống trong thành thị chưa từng được uống qua nước giếng bị dao động rồi.
Thừa dịp cậu bé không chú ý, Lưu Tiểu Mạch cướp lấy cái chậu rửa mặt đi.
Lưu Tiểu Quân ngay cả một tiếng “chị” còn chưa từng gọi qua một lần, mong chờ cô hầu hạ tiểu tổ tông này thật là vớ vẩn hết sức.
Vừa rửa mặt xong, bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô: “Bà nội trở về rồi!”
Cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi!
Gương mặt bà cụ Lưu trìu mến, bên cạnh bà là Lưu Tam Trụ mặt mày hớn hở, Lưu Tam Trụ còn cõng theo một cô bé. Bàn tay già nua nhăn nheo của bà cụ Lưu nắm lấy bàn tay nhỏ xíu trắng trẻo mềm mại của cô bé, dáng vẻ cụ già chơi đùa cùng đứa cháu nhỏ trông có hơi dọa người.
Bên còn lại là người phụ nữ cột dây cột tóc màu xanh lam, vừa nhìn liền biết là người trong thành phố, cái bát không trong tay đúng là của bà cụ Lưu mang theo lúc đi.
“Đều đứng ở đây xem náo nhiệt đó à?!” Bà cụ Lưu nhìn thấy bọn họ liền mắng: “Bữa sáng đã nấu xong chưa? Toàn để bà già này phải lo lắng vậy đó hả?!”
Bộ dạng mặt mày đỏ au, hở tí là mở miệng mắng người này của bà cụ Lưu làm cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ trong nhà họ Lưu đều khiếp sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phan Đào cười hùa theo, nói: “Nấu xong rồi, nấu xong rồi, có con ở nhà, việc không ai làm thì con sẽ làm.”
Trương Tú Hồng vô cùng ngạc nhiên nói: “Lại không phải chỉ mỗi mình chị dâu cả làm, lúc chị làm cơm không phải Tiểu Dũng cũng nếm thử đó sao?”
Phan Đào nghe thấy vậy thì mặt mày tối sầm lại.
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Bà cụ Lưu bực mình mà gào lên, mắt liếc thấy cô bé Lưu Tam Trụ cõng trên lưng đang co rúm lại, bà cụ lập tức xoay người vỗ lưng cô bé, bắt đầu dỗ dành với giọng điệu dịu dàng như nước: “Phúc Bảo à, bảo bối đáng yêu của bà ơi, đừng sợ đừng sợ, bà nội không có hung dữ với cháu đâu.”
Tứ phía đều trở nên yên tĩnh: “...”
Đám trẻ ồn ào sờ sờ cánh tay. Chuyện gì thế này, trên bề mặt bỗng nhiên nổi lên rất nhiều gai ốc.
Lưu Nhị Trụ run cầm cập, nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Trên đường đi bất chợt bị té ngã, hay là đầu đụng phải chỗ nào rồi?”
Tối hôm qua không phải còn đòi đánh đòi giết đó sao?
“Cút cút cút, con đừng ở đây khiến mẹ thêm bực nữa.” Bà cụ Lưu phẫn nộ xong rồi lại tươi cười mà muốn ôm lấy cô bé: “Phúc Bảo, lại đây với bà nội nào.”
Lưu Tiểu Mạch nhìn cảnh tượng này xong thì không nói nên lời, bất chợt cảm thấy trong u tối có chút gì đó quỷ dị, hơn nữa còn quen thuộc đến hoang đường.
Phúc Bảo níu lấy vai Lưu Tam Trụ, cúi đầu nên nhìn không rõ mặt. Bàn chân thả lỏng, trên chân mang một đôi giày da nhỏ sáng chói, còn là đồ mới nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro