Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”

Chương 18

Qua Nguyệt Nhập Tam

2024-10-02 22:42:20

Lưu Tiểu Mạch: “... Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa.”

Nếu cô không đi làm gối đệm cho bà ta thì đồng chí Trương Tú Hồng sẽ ngã gãy hai cái răng cửa mất thôi, rồi sau này nói chuyện sẽ bị lọt gió vào mồm, có khác nào là đang biến thành một tên hề cho người ta chê cười không.

Cứ như vậy mà thù hận của phòng thứ hai và thứ ba nhà họ Lưu bắt đầu từ đó, Trương Tú Hồng dắt theo cả nhà lớn bé làm loạn cả truyện từ đầu đến cuối, khiến cho độc giả vừa ghét vừa hận.

Nhìn thấy mẹ già còn đủ răng cửa, trong lòng Lưu Tiểu Mạch đã nhẹ nhõm hơn một chút rồi.

May mà cô dũng cảm làm gối đệm cho bà ta… Có phải chuyện này cũng đang ngầm nói lên rằng mạch truyện trong sách gốc có thể thay đổi không?

Lưu Tiểu Mạch trái một bên phải một bên sờ đầu em trai em gái nhà mình, lời nói thành khẩn: “Sau này chúng ta sẽ không chơi với Phúc Bảo nữa.”

Lúc đầu cô có thể bình tĩnh mà chấp nhận xuyên đến những năm bảy mươi, hiện tại đương nhiên cũng có thể chấp nhận việc xuyên sách biến thành bia đỡ đạn phản diện.

Làm trước kia cô còn mất công đi đào rau dại!

Thật ra thì có thể làm nhưng lại không cần thiết.

Cô vốn là cực phẩm, cô không cần phải làm vậy, ngày mai cô phải bắt đầu tác oai tác oái mới được!

Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Tiểu Mạch nằm trên giường không động đậy, duy trì tư thế giống như hôm qua.

“Lời tôi nói không có tác dụng gì có đúng không?” Bà cụ Lưu đứng trong sân mắng lớn: “Đúng là người thế nào thì nuôi ra người thế ấy, cái người không xương lười biếng này nên dần cho một trận ra hồn mới biết sợ! Tôi nói hôm nay nó nhất định phải xuống ruộng làm việc, có muốn lười biếng thì cũng vẫn phải làm!”

Rõ ràng ngày hôm qua bà cụ đã nói đi nói lại, Lưu Tiểu Mạch phải xuống ruộng, đã lớn già đầu như vậy rồi mà không chịu xuống ruộng làm việc, chỉ biết ở nhà ăn hiếp đứa nhỏ.

“Mẹ, Tiểu Mạch nhà chúng ta đang không được khỏe.” Trương Tú Hồng vắt chiếc khăn đang rửa mặt: “Con thấy con bé đói lả đi luôn rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lưu Nhị Trụ cũng thật thà nói: “Mẹ, mẹ cứ nói loại người này người kia làm gì, nói cho cùng thì bọn con không phải đều do một tay mẹ nuôi nấng đó sao?”

Bà cụ Lưu không tin vào cái miệng của Trương Tú Hồng, bà đi thẳng đến phòng thằng hai.

Lưu Tiểu Mạch nhắm mắt nằm trên giường, lâu lâu lại khẽ rên lên, hai đứa trẻ Lưu Tiểu Đậu và Lưu Tiểu Hổ đều đang nằm sấp bên giường, nước mắt rơi lã chã, trông đáng thương chết đi được.

Hai đứa trẻ nhìn thấy bà cụ Lưu đến, đều gọi một tiếng bà nội, dè dặt mà đứng sang một bên.

Bà cụ Lưu chẳng rảnh mà để ý đến bọn chúng, đặt mông ngồi bên giường, đưa tay sờ đầu Lưu Tiểu Mạch.

Ấy chà, đúng thật là có hơi nóng!

Lưu Tiểu Đậu nhìn sắc mặt của bà cụ Lưu, cẩn thận từng chút một, nói: “Bà nội, chị, lúc trước chị chưa khỏi hẳn, lại còn bị đói nữa.”

Trước đó chị của cô bé phát sốt, bà nội lại nổi nóng.

Bà nội lại chẳng để tâm đến đứa cháu hay nói ngọng này cho lắm.

Bà cụ hoài nghi nhìn gương mặt ửng hồng của Lưu Tiểu Mạch, đoán xem có phải cô cố ý giày vò bản thân đến phát sốt, để tránh xuống ruộng hay không. Loại chuyện bệnh hoạn này nhà thằng hai có thể làm ra được.

Nói không chừng là giả bệnh để trốn việc. Trùng hợp, chuyện mất mặt này nhà thằng hai cũng vẫn có thể làm ra được.

Bà cụ Lưu liền cố ý nói: “Bà sẽ mời thầy thuốc đến ngay, nhờ ông ấy khám sơ qua chị của cháu, xem có phải thật sự là không xuống ruộng được hay không.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”

Số ký tự: 0