Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”
Chương 3
Qua Nguyệt Nhập Tam
2024-10-02 22:42:20
Lưu Nhị Trụ vâng vâng dạ dạ đáp lại lời đại đội trưởng nói, ôm Trương Tú Hồng đặt lên trên cáng, đoàn người nâng bà trở về nhà họ Lưu.
Ông tiễn đám người ra ngoài, vừa xoay người đóng cửa Trương Tú Hồng đã rầm rầm xoay người ngồi dậy.
“Tiểu Mạch, sao con lại như thế? Vì sao lại không cho cha con đưa mẹ đi tìm bác sĩ?”
Lưu Tiểu Mạch lấy một bộ quần áo đưa cho bà, thời đại này cũng thật đáng sợ, quần áo ngắn còn đầy những lỗ vá, những lỗ vá to còn được vá bằng những lỗ nhỏ, xám xịt.
“Mẹ, cơ thể mẹ không bị sao cả, không sợ đi đến đó sẽ bị lộ sao?”
Trương Tú Hồng cầm bộ quần áo trong tay, hừ một tiếng: “Con đấy, lão nương đây đã diễn nhiều như vậy, nào dễ lộ tẩy. Mẹ đến phòng y tế, có khi còn được bác sĩ pha cho hai viên đường để uống.”
“Có con quấy rầy, đúng là lỗ nặng.” Trương Tú Hồng càng nói càng cảm thấy giống như bị lừa: “Mẹ con ở trong vũng bùn lặn lội lâu như vậy cũng không sao, đầu óc con sao lại như vậy?”
Trước đó, hai mẹ con vẫn kẻ xướng người họa không phải rất ăn ý hay sao?
“Mẹ, đại đội trưởng của chúng ta đã đổi sang người mới rồi, nhìn qua thì thấy người mới này nhìn có vẻ rất nhẫn tâm.”
Trong lòng Lưu Tiểu Mạch xúc động, người xưa có câu, quan mới thường có ba đốm lửa, không biết vị đội trưởng này đã đốt đốm lửa đầu tiên ở đâu.
Trương Tú Hồng thay quần áo xong thì ngồi ở xó cửa, đột nhiên hỏi Lưu Tiểu Mạch: “Tiểu Mạch, rổ của con đâu?”
Rổ…rổ gì cơ?
Phía trước kêu một tiếng kẹt cái, Lưu Tiểu Đậu mở cửa đi vào, lắp bắp nói: “Chị cả, rổ…quên ở mương.”
Lưu Tiểu Mạch nghĩ đến cái rổ kia, đúng là cô để quên ở cái mương đào rau dại rồi.
Ở cái thời đại thập niên bảy mươi cái gì cũng thiếu này, một cái giỏ tre cũng rất đáng giá.
Lưu Tiểu Mạch chạy nhanh ra mương, phát hiện vậy mà ở đó lại có người.
Tiểu thiếu niên loai choai đi chân trần dẫm lên mương, không biết đang mò thứ gì. Người hắn ta cong cong, sống lưng đơn bạc cong xuống, ống quần xắn đến đầu gối, hai cánh tay cùng cẳng chân thẳng tắp thò ra đã tái nhợt.
Ở cái niên đại này, không có ai da trắng cả, đặc biệt là ở nông thôn. Nếu có thì cũng là người có bệnh, hoặc người không làm việc gì.
Nói tóm lại chính là người đã tách biệt ra khỏi cuộc sống mọi người.
Cái này cũng không thể không biết. Mới xuyên qua được một thời gian, đồng chí Lưu Tiểu Mạch đã nhận thức được việc hòa mình vào quần chúng có tầm quan trọng như thế nào.
Nhưng mà việc đó cũng rất khó.
Hơn nữa, ở chỗ này không đủ ăn đủ uống, trong nhà còn có người bà keo kiệt lại bất công, Lưu Tiểu Mạch lúc nào cũng cảm thấy bản thân không thể kiên trì nổi nữa.
Mấy ngày trước, đồng chí Lưu Tam Trụ, chú ba của cô đã gửi tin đến, nói cả gia đình bọn họ sẽ chuẩn bị trở về.
Người nhà họ Lưu xoa tay, chuẩn bị để hút máu đám “người thành phố” này. Đồng chí Trương Tú Hồng đã đến đại đội bán thảm, cố gắng để đạt tới đạo đức bắt ép vợ chú ba.
Lưu Tiểu Mạch cảm thấy mấy chuyện này cũng quá tốt đẹp. Nếu gia đình người ta đồng ý để người nhà hút máu, thì đồng chí Lưu Tam Trụ cũng không đến mức sau khi kết hôn không trở lại nhà lần nào.
Tìm mãi, tìm mãi, may mà cô đã tìm thấy cái giỏ tre, rau dại bên trong cũng vẫn còn. Lưu Tiểu Mạch cầm cái giỏ lên, thở dài một hơi.
Thiếu niên đứng dưới sông kia bỗng nhiên nhìn qua, ánh mắt lãnh đạm, thậm chí Lưu Tiểu Mạch còn nghe thấy tiếng anh ta cười một tiếng.
Lưu Tiểu Mạch: “?”
Ông tiễn đám người ra ngoài, vừa xoay người đóng cửa Trương Tú Hồng đã rầm rầm xoay người ngồi dậy.
“Tiểu Mạch, sao con lại như thế? Vì sao lại không cho cha con đưa mẹ đi tìm bác sĩ?”
Lưu Tiểu Mạch lấy một bộ quần áo đưa cho bà, thời đại này cũng thật đáng sợ, quần áo ngắn còn đầy những lỗ vá, những lỗ vá to còn được vá bằng những lỗ nhỏ, xám xịt.
“Mẹ, cơ thể mẹ không bị sao cả, không sợ đi đến đó sẽ bị lộ sao?”
Trương Tú Hồng cầm bộ quần áo trong tay, hừ một tiếng: “Con đấy, lão nương đây đã diễn nhiều như vậy, nào dễ lộ tẩy. Mẹ đến phòng y tế, có khi còn được bác sĩ pha cho hai viên đường để uống.”
“Có con quấy rầy, đúng là lỗ nặng.” Trương Tú Hồng càng nói càng cảm thấy giống như bị lừa: “Mẹ con ở trong vũng bùn lặn lội lâu như vậy cũng không sao, đầu óc con sao lại như vậy?”
Trước đó, hai mẹ con vẫn kẻ xướng người họa không phải rất ăn ý hay sao?
“Mẹ, đại đội trưởng của chúng ta đã đổi sang người mới rồi, nhìn qua thì thấy người mới này nhìn có vẻ rất nhẫn tâm.”
Trong lòng Lưu Tiểu Mạch xúc động, người xưa có câu, quan mới thường có ba đốm lửa, không biết vị đội trưởng này đã đốt đốm lửa đầu tiên ở đâu.
Trương Tú Hồng thay quần áo xong thì ngồi ở xó cửa, đột nhiên hỏi Lưu Tiểu Mạch: “Tiểu Mạch, rổ của con đâu?”
Rổ…rổ gì cơ?
Phía trước kêu một tiếng kẹt cái, Lưu Tiểu Đậu mở cửa đi vào, lắp bắp nói: “Chị cả, rổ…quên ở mương.”
Lưu Tiểu Mạch nghĩ đến cái rổ kia, đúng là cô để quên ở cái mương đào rau dại rồi.
Ở cái thời đại thập niên bảy mươi cái gì cũng thiếu này, một cái giỏ tre cũng rất đáng giá.
Lưu Tiểu Mạch chạy nhanh ra mương, phát hiện vậy mà ở đó lại có người.
Tiểu thiếu niên loai choai đi chân trần dẫm lên mương, không biết đang mò thứ gì. Người hắn ta cong cong, sống lưng đơn bạc cong xuống, ống quần xắn đến đầu gối, hai cánh tay cùng cẳng chân thẳng tắp thò ra đã tái nhợt.
Ở cái niên đại này, không có ai da trắng cả, đặc biệt là ở nông thôn. Nếu có thì cũng là người có bệnh, hoặc người không làm việc gì.
Nói tóm lại chính là người đã tách biệt ra khỏi cuộc sống mọi người.
Cái này cũng không thể không biết. Mới xuyên qua được một thời gian, đồng chí Lưu Tiểu Mạch đã nhận thức được việc hòa mình vào quần chúng có tầm quan trọng như thế nào.
Nhưng mà việc đó cũng rất khó.
Hơn nữa, ở chỗ này không đủ ăn đủ uống, trong nhà còn có người bà keo kiệt lại bất công, Lưu Tiểu Mạch lúc nào cũng cảm thấy bản thân không thể kiên trì nổi nữa.
Mấy ngày trước, đồng chí Lưu Tam Trụ, chú ba của cô đã gửi tin đến, nói cả gia đình bọn họ sẽ chuẩn bị trở về.
Người nhà họ Lưu xoa tay, chuẩn bị để hút máu đám “người thành phố” này. Đồng chí Trương Tú Hồng đã đến đại đội bán thảm, cố gắng để đạt tới đạo đức bắt ép vợ chú ba.
Lưu Tiểu Mạch cảm thấy mấy chuyện này cũng quá tốt đẹp. Nếu gia đình người ta đồng ý để người nhà hút máu, thì đồng chí Lưu Tam Trụ cũng không đến mức sau khi kết hôn không trở lại nhà lần nào.
Tìm mãi, tìm mãi, may mà cô đã tìm thấy cái giỏ tre, rau dại bên trong cũng vẫn còn. Lưu Tiểu Mạch cầm cái giỏ lên, thở dài một hơi.
Thiếu niên đứng dưới sông kia bỗng nhiên nhìn qua, ánh mắt lãnh đạm, thậm chí Lưu Tiểu Mạch còn nghe thấy tiếng anh ta cười một tiếng.
Lưu Tiểu Mạch: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro