Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”
Chương 7
Qua Nguyệt Nhập Tam
2024-10-02 22:42:20
“Bà con còn không có vấn đề gì, thì cha con chắc chắn cũng không gặp chuyện gì.”
Lưu Tiểu Mạch: “…” Cô thích cái sự tự tin này của mẹ cô!
Cô ngồi trên ghế, tỏ ra bi thảm: “Mệt mỏi, mệt mỏi quá.”
Ở cái thời đại này, những cô gái ở nông thôn bằng tuổi cô đều đang không ngừng làm việc nhà, dẫn theo trẻ nhỏ xuống ruộng làm lụng.
Nhưng Lưu Tiểu Mạch không muốn.
Làm thế nào mới có thể thoát khỏi cuộc đời như thế này đây?
Ngày nào cũng phải đào rau dại, tay đau mà eo cô cũng đau. Chết tiệt, sao cô lại xuyên tới cái chỗ này, còn lại không được là người có bàn tay vàng nữa chứ.
“Con còn kêu mệt!” Đồng chí Trương Tú Hồng còn nhạo báng cô, “Nếu không phải có mẹ đây can ngăn, bà cô đã cho cô ra đồng làm rồi, bây giờ cô còn ngồi đây mà có sức kêu mệt à?”
Lưu Tiểu Mạch nghe câu này xong thì lấy tay đặt lên ngực, cảm giác cả người không hề ổn.
Không hiểu sao gần đây bà cụ Lưu lại như vậy, luôn tỏ vẻ mặt sưng mày xỉa với nhà lão nhị. Mấy ngày trước, Lưu Tiểu Mạch bị sốt, nằm ở nhà hai ngày, bà cụ Lưu đã hùng hùng hổ hổ nhận định nha đầu này không làm cái gì, về sau đi lấy chồng chắc chắn là cả vạn người không ưa. Vì để dạy dỗ lại Lưu Tiểu Mạch, cô phải xuống ruộng.
Trương Tú Hồng ngay lập tức cảm thấy không vui vẻ.
Bây giờ mùa xuân, là thời điểm gieo trồng, cấy lúa nhiều làm cả người mệt mỏi. Đứa nhỏ này eo vẫn chưa khỏi, sao có thể làm vất vả như vậy?
Hơn nữa, ngày ngày bà cụ Lưu đều nhắc phải hầu hạ vợ chồng nhà chú ba thế nào, Trương Tú Hồng không thể không tức giận. Vì thế, ngày hôm nay, lúc ngựa quen đường cũ diễn cảnh kia, bà cũng chuẩn bị nghỉ ở nhà mấy ngày.
Công điểm cũng không có, những ngày công làm đến chết đi sống lại cũng không đến được miệng nhà lão nhị bọn họ, thức ăn hàng ngày vẫn trông chờ vào bà cụ Lưu cho bọn họ.
Thời điểm nhà họ Lưu dọn cơm tối, Trương Tú Hồng ngửi thấy mùi thức ăn là bắt đầu công khai đưa theo chị em Tiểu Mạch ra ngoài, ngang nhiên ngồi lên bàn ăn.
Bà lấy uy, đoạt cả lời của bà cụ Lưu: “Mẹ, mẹ có đường đỏ không? Đầu óc con ong ong, trước mắt biến thành màu đen, không uống nước đường đỏ ngày mai không dậy làm việc được.”
Bà cụ Lưu hừ một tiếng, nhìn bà với ánh mắt trào phúng: “Được nghỉ bệnh ở nhà, còn muốn đường đỏ! Tủ bát của ta có mấy viên đường đỏ, không phải đều bị cô trộm rồi hay sao?”
“Mẹ, mẹ nói thế lại oan người tốt rồi.” Trương Tú Hồng thở ngắn than dài mà vỗ vỗ đầu: “Quên đi quên đi, con nghe mẹ, mai không đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Bà cụ Lưu: “?”
Nghe cái rắm!
Bà cụ Lưu cầm cái thìa cơm, chuẩn bị muốn gõ một cái vào trán Trương Tú Hồng, để cho đầu bà ong ong thực sự. Nhưng nhớ tới hôm nay được ngồi ở văn phòng Liên hiệp phụ nữ uống nước sôi để nguội đến tận trời tối…chiếc thìa cơm của bà cụ Lưu lại nặng nề đưa xuống xúc cơm.
Nói đi nói lại, bà có bị thay đổi hay không?
Ánh mắt đang trông mong của Lưu Tiểu Dũng chứa đầy sự nghi hoặc.
Vẻ mặt bà cụ Lưu khó chịu, bắt đầu xúc cơm. Loại việc lớn này, nhà họ Lưu cũng chỉ có bà cụ Lưu có thể làm, chuyện chia cơm cùng với chìa khóa phòng bếp đều giống nhau, đều là việc thể hiện địa vị tuyệt đối của nhà họ Lưu.
Cơm là rau dại được cắt vừa miếng, rau dại lại chính là rau mà Lưu Tiểu Mạch vừa đào được hôm nay, không có chút hấp dẫn nào.
Lưu Tiểu Mạch: “…” Cô thích cái sự tự tin này của mẹ cô!
Cô ngồi trên ghế, tỏ ra bi thảm: “Mệt mỏi, mệt mỏi quá.”
Ở cái thời đại này, những cô gái ở nông thôn bằng tuổi cô đều đang không ngừng làm việc nhà, dẫn theo trẻ nhỏ xuống ruộng làm lụng.
Nhưng Lưu Tiểu Mạch không muốn.
Làm thế nào mới có thể thoát khỏi cuộc đời như thế này đây?
Ngày nào cũng phải đào rau dại, tay đau mà eo cô cũng đau. Chết tiệt, sao cô lại xuyên tới cái chỗ này, còn lại không được là người có bàn tay vàng nữa chứ.
“Con còn kêu mệt!” Đồng chí Trương Tú Hồng còn nhạo báng cô, “Nếu không phải có mẹ đây can ngăn, bà cô đã cho cô ra đồng làm rồi, bây giờ cô còn ngồi đây mà có sức kêu mệt à?”
Lưu Tiểu Mạch nghe câu này xong thì lấy tay đặt lên ngực, cảm giác cả người không hề ổn.
Không hiểu sao gần đây bà cụ Lưu lại như vậy, luôn tỏ vẻ mặt sưng mày xỉa với nhà lão nhị. Mấy ngày trước, Lưu Tiểu Mạch bị sốt, nằm ở nhà hai ngày, bà cụ Lưu đã hùng hùng hổ hổ nhận định nha đầu này không làm cái gì, về sau đi lấy chồng chắc chắn là cả vạn người không ưa. Vì để dạy dỗ lại Lưu Tiểu Mạch, cô phải xuống ruộng.
Trương Tú Hồng ngay lập tức cảm thấy không vui vẻ.
Bây giờ mùa xuân, là thời điểm gieo trồng, cấy lúa nhiều làm cả người mệt mỏi. Đứa nhỏ này eo vẫn chưa khỏi, sao có thể làm vất vả như vậy?
Hơn nữa, ngày ngày bà cụ Lưu đều nhắc phải hầu hạ vợ chồng nhà chú ba thế nào, Trương Tú Hồng không thể không tức giận. Vì thế, ngày hôm nay, lúc ngựa quen đường cũ diễn cảnh kia, bà cũng chuẩn bị nghỉ ở nhà mấy ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công điểm cũng không có, những ngày công làm đến chết đi sống lại cũng không đến được miệng nhà lão nhị bọn họ, thức ăn hàng ngày vẫn trông chờ vào bà cụ Lưu cho bọn họ.
Thời điểm nhà họ Lưu dọn cơm tối, Trương Tú Hồng ngửi thấy mùi thức ăn là bắt đầu công khai đưa theo chị em Tiểu Mạch ra ngoài, ngang nhiên ngồi lên bàn ăn.
Bà lấy uy, đoạt cả lời của bà cụ Lưu: “Mẹ, mẹ có đường đỏ không? Đầu óc con ong ong, trước mắt biến thành màu đen, không uống nước đường đỏ ngày mai không dậy làm việc được.”
Bà cụ Lưu hừ một tiếng, nhìn bà với ánh mắt trào phúng: “Được nghỉ bệnh ở nhà, còn muốn đường đỏ! Tủ bát của ta có mấy viên đường đỏ, không phải đều bị cô trộm rồi hay sao?”
“Mẹ, mẹ nói thế lại oan người tốt rồi.” Trương Tú Hồng thở ngắn than dài mà vỗ vỗ đầu: “Quên đi quên đi, con nghe mẹ, mai không đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Bà cụ Lưu: “?”
Nghe cái rắm!
Bà cụ Lưu cầm cái thìa cơm, chuẩn bị muốn gõ một cái vào trán Trương Tú Hồng, để cho đầu bà ong ong thực sự. Nhưng nhớ tới hôm nay được ngồi ở văn phòng Liên hiệp phụ nữ uống nước sôi để nguội đến tận trời tối…chiếc thìa cơm của bà cụ Lưu lại nặng nề đưa xuống xúc cơm.
Nói đi nói lại, bà có bị thay đổi hay không?
Ánh mắt đang trông mong của Lưu Tiểu Dũng chứa đầy sự nghi hoặc.
Vẻ mặt bà cụ Lưu khó chịu, bắt đầu xúc cơm. Loại việc lớn này, nhà họ Lưu cũng chỉ có bà cụ Lưu có thể làm, chuyện chia cơm cùng với chìa khóa phòng bếp đều giống nhau, đều là việc thể hiện địa vị tuyệt đối của nhà họ Lưu.
Cơm là rau dại được cắt vừa miếng, rau dại lại chính là rau mà Lưu Tiểu Mạch vừa đào được hôm nay, không có chút hấp dẫn nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro