Có Phải Cô Cũng...
2024-08-11 19:39:30
Thím Vương cho rằng Mộc Ly đang thẹn thùng, bà mỉm cười: “Con gái lớn phải lập gia đình, chuyện này cũng không có gì đáng để xấu hổ. Thím Vương sẽ thay con hỏi thăm một chút, cam đoan tìm cho con một mối thật tốt”.
“Thím Vương, hiện tại con chưa muốn lập gia đình”, Mộc Ly cười khổ. Hiện tại cô mới 18 tuổi, chỉ vừa trưởng thành mà thôi.
“Sao vậy?”, thím Vương tỏ vẻ khó hiểu.
“Thím cũng biết gia cảnh nhà con rồi, nếu con lập gia đình, em trai và em gái sẽ không ai chăm sóc, con lo cho bọn chúng, con nghĩ đợi hai đứa nhóc lớn thêm chút nữa rồi tính tiếp”, Mộc Ly lấy cớ. Cuộc sống của cô sẽ do cô quyết định, cô muốn thi đại học, kiếm tiền, đưa em trai và em gái đến thủ đô, tìm kiếm người trong lòng mình.
“Nhưng đến lúc đó muốn tìm một gia đình khá giả e là khó…”, thím Vương nhìn Mộc Ly bằng ánh mắt thương tiếc. Đúng là một đứa bé ngoan!
“Thím Vương, con về đây, nếu không bọn Tiểu Linh lại sốt ruột”, Mộc Ly không muốn tiếp tục đề tài này.
“Đi chậm thôi!”, thím Vương dõi mắt nhìn theo bóng lưng Mộc Ly, lắc đầu thở dài: “Thật là một cô bé đáng thương!”
“Chủ nhân! Chúc mừng cô đạt được 10 điểm lực công đức, giờ đã là 45 điểm rồi, cố lên nha!”, rắn lục nhỏ quấn quanh cổ tay Mộc Ly, đôi mắt màu xanh lá lóe sáng trong đêm đen.
“Được!”, ngón tay Mộc Ly gõ nhẹ lên đầu rắn lục nhỏ, khóe miệng giương lên, nở một nụ cười vui sướng.
“Đồng chí Mộc!”, phía trước chợt vang lên một giọng nói ấm áp.
Mộc Ly nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy đó là Hướng Nghị, cô liền gật đầu chào: “Bác sĩ Hướng!”
Hướng Nghị đi đến trước mặt Mộc Ly, lấy từ trong túi ra một cái bánh ngọt đưa cho cô: “Cám ơn cô đã giúp tôi hạ sốt, cô nhận lấy cái này đi!”
Anh ta vừa đến nhà Mộc Kiến Sinh xem thử tình huống của Mộc Kiến Sinh và Vương Thúy Nga, vốn định sẽ sang nhà Mộc Ly một tiếng để nói tiếng cám ơn vì ngày đó cô ra tay giúp đỡ, nào ngờ lại gặp cô ở đây.
“Không cần, anh giữ lại đi”, Mộc Ly lắc đầu từ chối.
“Nếu không nhờ cô, cơn sốt của tôi sẽ không hạ nhanh như vậy. Đây là quà cám ơn, nếu cô không nhận, tôi sẽ đưa cô tiền”, Hướng Nghị chăm chú nhìn Mộc Ly.
“Được rồi”, Mộc Ly đưa tay nhận lấy.
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Hướng Nghị thoáng hiện nét cười: “Đồng chí Mộc, có phải cô cũng hiểu biết y thuật?”
Ngày hôm đó, tuy mơ mơ màng màng vì sốt nhưng đầu óc anh ta vẫn còn tỉnh táo.
“Hiểu sơ một chút”, Mộc Ly nhấc chân đi về nhà mình. Đã trễ thế này, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, nếu có ai nhìn thấy sẽ bị nói xấu. Tuy cô không quan tâm đến danh dự cho lắm, nhưng cũng không thích có người chỉ trỏ sau lưng mình.
Hướng Nghị đuổi theo Mộc Ly: “Vậy cô có hứng thú học y không? Tôi có thể dạy cô”.
Nhà anh ta vốn là gia tộc chuyên về Trung Y, từ nhỏ anh ta đã mưa dầm thấm đất, tuy chỉ mới 23 tuổi nhưng y thuật đã có thể sánh ngang với những bác sĩ trong bệnh viện.
Mộc Ly dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Hướng Nghị: “Cảm ơn! Tôi không có hứng thú học y, lại nói, tôi cũng không biết chữ. Bác sĩ Hướng, đã không còn sớm nữa, anh mau trở về đi”.
Ánh mắt của Hướng Nghị đối diện với ánh mắt của Mộc Ly, anh ta phát hiện tuy Mộc Ly vừa đen vừa gầy, nhưng đôi mắt cô rất đẹp, đen láy mà bóng loáng, có tia sáng ẩn hiện, hệt như những ngôi sao li ti trên bầu trời đêm, trong một khoảnh khắc, anh ta có hơi thẫn thờ.
Mộc Ly nhíu mày, thu hồi tầm mắt rồi xoay người đi.
Ý thức được bản thân thất thố, Hướng Nghị xấu hổ gãi đầu, hô to với bóng lưng Mộc Ly: “Khi nào cô muốn học thì cứ đến tìm tôi!”
Mộc Ly không trả lời Hướng Nghị, cô không muốn mình và anh ta có quá nhiều tiếp xúc.
“Thím Vương, hiện tại con chưa muốn lập gia đình”, Mộc Ly cười khổ. Hiện tại cô mới 18 tuổi, chỉ vừa trưởng thành mà thôi.
“Sao vậy?”, thím Vương tỏ vẻ khó hiểu.
“Thím cũng biết gia cảnh nhà con rồi, nếu con lập gia đình, em trai và em gái sẽ không ai chăm sóc, con lo cho bọn chúng, con nghĩ đợi hai đứa nhóc lớn thêm chút nữa rồi tính tiếp”, Mộc Ly lấy cớ. Cuộc sống của cô sẽ do cô quyết định, cô muốn thi đại học, kiếm tiền, đưa em trai và em gái đến thủ đô, tìm kiếm người trong lòng mình.
“Nhưng đến lúc đó muốn tìm một gia đình khá giả e là khó…”, thím Vương nhìn Mộc Ly bằng ánh mắt thương tiếc. Đúng là một đứa bé ngoan!
“Thím Vương, con về đây, nếu không bọn Tiểu Linh lại sốt ruột”, Mộc Ly không muốn tiếp tục đề tài này.
“Đi chậm thôi!”, thím Vương dõi mắt nhìn theo bóng lưng Mộc Ly, lắc đầu thở dài: “Thật là một cô bé đáng thương!”
“Chủ nhân! Chúc mừng cô đạt được 10 điểm lực công đức, giờ đã là 45 điểm rồi, cố lên nha!”, rắn lục nhỏ quấn quanh cổ tay Mộc Ly, đôi mắt màu xanh lá lóe sáng trong đêm đen.
“Được!”, ngón tay Mộc Ly gõ nhẹ lên đầu rắn lục nhỏ, khóe miệng giương lên, nở một nụ cười vui sướng.
“Đồng chí Mộc!”, phía trước chợt vang lên một giọng nói ấm áp.
Mộc Ly nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy đó là Hướng Nghị, cô liền gật đầu chào: “Bác sĩ Hướng!”
Hướng Nghị đi đến trước mặt Mộc Ly, lấy từ trong túi ra một cái bánh ngọt đưa cho cô: “Cám ơn cô đã giúp tôi hạ sốt, cô nhận lấy cái này đi!”
Anh ta vừa đến nhà Mộc Kiến Sinh xem thử tình huống của Mộc Kiến Sinh và Vương Thúy Nga, vốn định sẽ sang nhà Mộc Ly một tiếng để nói tiếng cám ơn vì ngày đó cô ra tay giúp đỡ, nào ngờ lại gặp cô ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần, anh giữ lại đi”, Mộc Ly lắc đầu từ chối.
“Nếu không nhờ cô, cơn sốt của tôi sẽ không hạ nhanh như vậy. Đây là quà cám ơn, nếu cô không nhận, tôi sẽ đưa cô tiền”, Hướng Nghị chăm chú nhìn Mộc Ly.
“Được rồi”, Mộc Ly đưa tay nhận lấy.
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Hướng Nghị thoáng hiện nét cười: “Đồng chí Mộc, có phải cô cũng hiểu biết y thuật?”
Ngày hôm đó, tuy mơ mơ màng màng vì sốt nhưng đầu óc anh ta vẫn còn tỉnh táo.
“Hiểu sơ một chút”, Mộc Ly nhấc chân đi về nhà mình. Đã trễ thế này, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, nếu có ai nhìn thấy sẽ bị nói xấu. Tuy cô không quan tâm đến danh dự cho lắm, nhưng cũng không thích có người chỉ trỏ sau lưng mình.
Hướng Nghị đuổi theo Mộc Ly: “Vậy cô có hứng thú học y không? Tôi có thể dạy cô”.
Nhà anh ta vốn là gia tộc chuyên về Trung Y, từ nhỏ anh ta đã mưa dầm thấm đất, tuy chỉ mới 23 tuổi nhưng y thuật đã có thể sánh ngang với những bác sĩ trong bệnh viện.
Mộc Ly dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Hướng Nghị: “Cảm ơn! Tôi không có hứng thú học y, lại nói, tôi cũng không biết chữ. Bác sĩ Hướng, đã không còn sớm nữa, anh mau trở về đi”.
Ánh mắt của Hướng Nghị đối diện với ánh mắt của Mộc Ly, anh ta phát hiện tuy Mộc Ly vừa đen vừa gầy, nhưng đôi mắt cô rất đẹp, đen láy mà bóng loáng, có tia sáng ẩn hiện, hệt như những ngôi sao li ti trên bầu trời đêm, trong một khoảnh khắc, anh ta có hơi thẫn thờ.
Mộc Ly nhíu mày, thu hồi tầm mắt rồi xoay người đi.
Ý thức được bản thân thất thố, Hướng Nghị xấu hổ gãi đầu, hô to với bóng lưng Mộc Ly: “Khi nào cô muốn học thì cứ đến tìm tôi!”
Mộc Ly không trả lời Hướng Nghị, cô không muốn mình và anh ta có quá nhiều tiếp xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro