Doạ Cho Chết Ng...
2024-08-11 19:39:30
Hướng Nghị đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Thúy Nga: “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, nếu không, tôi sẽ mời trưởng thôn đến, nhờ ông ấy phân xử”.
Vương Thúy Nga lập tức bị dọa sợ: “Ý của tôi là nếu cậu thật sự vừa mắt Mộc Ly, tôi sẽ mai mối cho cậu, còn nếu cậu chướng mắt thì thôi coi như tôi chưa nói gì vậy, hì hì…”
“Trả tiền thuốc đi”, Hướng Nghị không muốn đôi co với Vương Thúy Nga.
Thấy không thể lay động được Hướng Nghị, Vương Thúy Nga đành đau lòng lấy tiền từ trong túi ra, cẩn thận đếm từng xu một. Đây đều là tiền mà nhà bà ta vất vả lắm mới tích lũy được, cứ thể giao ra khiến bà ta có cảm giác đau thắt ruột.
“Còn thiếu 1 tệ 23 xu, cậu xem có thể cho tôi nợ được không, đợi cuối tháng kết toán điểm công, tôi sẽ trả cho cậu”, nếu là 1 tệ mấy đồng thì trong nhà vẫn có, nhưng bà ta không muốn lấy ra, nợ được đồng nào hay đồng ấy.
“Việc này thím tìm trưởng thôn hỏi thử, nếu ông ấy đồng ý thì tôi không có ý kiến”, Hướng Nghị đến thôn Hồng Tinh đã được hơn hai năm rồi, nên anh ta cũng có chút hiểu biết về những người trong thôn, đặc biệt là gia đình Vương Thúy Nga, anh ta thật sự thấy chướng mắt.
“Thôi được rồi, để tôi về gom góp thử xem có thể gom đủ không”, Vương Thúy Nga đau lòng nhìn tiền trên bàn, đó đều là tiền của bà ta đấy!
“Hướng Nghị cầm giấy bút, viết nguệch ngoạc vài dòng rồi đưa cho Vương Thúy Nga: “Đây là giấy nợ, thím xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ấn dấu tay vào đây”.
“Tôi đâu có biết chữ”, Vương Thúy Nga giận đến mức nghiến răng, tên khốn này sao lại khôn khéo như vậy chứ.
“Vậy thím cứ ấn dấu tay đi, đợi thím trả đủ tiền, tôi sẽ trả lại giấy nợ cho thím”.
Vương Thúy Nga đành phải ấn dấu tay, rồi dẫn theo hai đứa con trai, chân thì khập khiễng, miệng thì thở phì phì, đi ra khỏi trạm y tế.
“Đều tại cái con nhóc chết tiệt kia, nếu không phải vì nó, sao mình lại bị rắn cắn cơ chứ?”, càng nghĩ, Vương Thúy Nga càng giận, bà ta quyết chí đi tìm Mộc Ly tính sổ.
Mộc Ly đang giúp Mộc Linh vá áo trong phòng thì nghe có người gõ cửa, cô buông đồ xuống, đang định đứng dậy đi ra mở cửa thì nghe thấy giọng Vương Thúy Nga, cô nhíu mày. Bà ta còn dám tới nữa, xem ra vẫn chưa được dạy dỗ đủ.
“Rắn lục nhỏ, ra hù bọn họ một trận đi”, Mộc Ly thả rắn lục nhỏ ra.
“Lần này em tuyệt đối không cắn bọn họ”, rắn lục nhỏ nhớ đến cái mùi vị kia liền không nhịn được muốn đi súc miệng.
“Không cần cắn, dọa bọn họ chạy là được rồi”.
Rắn lục nhỏ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, phát ra âm thanh “xì xì”.
Bên ngoài, Vương Thúy Nga thấy mãi vẫn không có người ra mở cửa, bà ta nổi giận chửi ầm lên: “Đồ khốn kiếp, không biết xấu hổ, nếu không phải mấy năm nay nhà tao giúp đỡ bọn mày thì giờ cả nhà mày đã xanh cỏ rồi. Nay bọn mày cứng cáp rồi đúng không, ngay cả bà bác gái này cũng không nhận, lương tâm bọn mày bị chó tha hết rồi hả? Đồ đáng chết…”
Con trai cả và con trai thứ đứng sau lưng Vương Thúy Nga, bọn họ đã sớm quen với việc này, dù sao thì mặt mũi là của mẹ bọn họ, nhưng lợi lộc lại là của bọn họ. Nghĩ đến mùi thịt nghe được lúc xế chiều, hai gã này lại nuốt nước bọt.
Trong bụi cỏ cạnh nhà bỗng vang lên âm thanh xì xì, hai gã quay đầu nhìn thì… ngay sau đó, sắc mặt cả hai lập tức thay đổi: “Mẹ… có rắn… chạy mau…”
“Đâu… Rắn ở đâu?”, lúc này, nghe đến rắn, Vương Thúy Nga cũng đổi sắc.
“Dưới chân mẹ…”
Bà ta cúi đầu nhìn thì thấy dưới chân lúc nhúc mấy con rắn.
“Á!!!!”, Vương Thúy Nga bị dọa, thét lên một tiếng thảm thiết, mắt bà ta trợn trừng, cứ thế hôn mê bất tỉnh.
Vương Thúy Nga lập tức bị dọa sợ: “Ý của tôi là nếu cậu thật sự vừa mắt Mộc Ly, tôi sẽ mai mối cho cậu, còn nếu cậu chướng mắt thì thôi coi như tôi chưa nói gì vậy, hì hì…”
“Trả tiền thuốc đi”, Hướng Nghị không muốn đôi co với Vương Thúy Nga.
Thấy không thể lay động được Hướng Nghị, Vương Thúy Nga đành đau lòng lấy tiền từ trong túi ra, cẩn thận đếm từng xu một. Đây đều là tiền mà nhà bà ta vất vả lắm mới tích lũy được, cứ thể giao ra khiến bà ta có cảm giác đau thắt ruột.
“Còn thiếu 1 tệ 23 xu, cậu xem có thể cho tôi nợ được không, đợi cuối tháng kết toán điểm công, tôi sẽ trả cho cậu”, nếu là 1 tệ mấy đồng thì trong nhà vẫn có, nhưng bà ta không muốn lấy ra, nợ được đồng nào hay đồng ấy.
“Việc này thím tìm trưởng thôn hỏi thử, nếu ông ấy đồng ý thì tôi không có ý kiến”, Hướng Nghị đến thôn Hồng Tinh đã được hơn hai năm rồi, nên anh ta cũng có chút hiểu biết về những người trong thôn, đặc biệt là gia đình Vương Thúy Nga, anh ta thật sự thấy chướng mắt.
“Thôi được rồi, để tôi về gom góp thử xem có thể gom đủ không”, Vương Thúy Nga đau lòng nhìn tiền trên bàn, đó đều là tiền của bà ta đấy!
“Hướng Nghị cầm giấy bút, viết nguệch ngoạc vài dòng rồi đưa cho Vương Thúy Nga: “Đây là giấy nợ, thím xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ấn dấu tay vào đây”.
“Tôi đâu có biết chữ”, Vương Thúy Nga giận đến mức nghiến răng, tên khốn này sao lại khôn khéo như vậy chứ.
“Vậy thím cứ ấn dấu tay đi, đợi thím trả đủ tiền, tôi sẽ trả lại giấy nợ cho thím”.
Vương Thúy Nga đành phải ấn dấu tay, rồi dẫn theo hai đứa con trai, chân thì khập khiễng, miệng thì thở phì phì, đi ra khỏi trạm y tế.
“Đều tại cái con nhóc chết tiệt kia, nếu không phải vì nó, sao mình lại bị rắn cắn cơ chứ?”, càng nghĩ, Vương Thúy Nga càng giận, bà ta quyết chí đi tìm Mộc Ly tính sổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Ly đang giúp Mộc Linh vá áo trong phòng thì nghe có người gõ cửa, cô buông đồ xuống, đang định đứng dậy đi ra mở cửa thì nghe thấy giọng Vương Thúy Nga, cô nhíu mày. Bà ta còn dám tới nữa, xem ra vẫn chưa được dạy dỗ đủ.
“Rắn lục nhỏ, ra hù bọn họ một trận đi”, Mộc Ly thả rắn lục nhỏ ra.
“Lần này em tuyệt đối không cắn bọn họ”, rắn lục nhỏ nhớ đến cái mùi vị kia liền không nhịn được muốn đi súc miệng.
“Không cần cắn, dọa bọn họ chạy là được rồi”.
Rắn lục nhỏ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, phát ra âm thanh “xì xì”.
Bên ngoài, Vương Thúy Nga thấy mãi vẫn không có người ra mở cửa, bà ta nổi giận chửi ầm lên: “Đồ khốn kiếp, không biết xấu hổ, nếu không phải mấy năm nay nhà tao giúp đỡ bọn mày thì giờ cả nhà mày đã xanh cỏ rồi. Nay bọn mày cứng cáp rồi đúng không, ngay cả bà bác gái này cũng không nhận, lương tâm bọn mày bị chó tha hết rồi hả? Đồ đáng chết…”
Con trai cả và con trai thứ đứng sau lưng Vương Thúy Nga, bọn họ đã sớm quen với việc này, dù sao thì mặt mũi là của mẹ bọn họ, nhưng lợi lộc lại là của bọn họ. Nghĩ đến mùi thịt nghe được lúc xế chiều, hai gã này lại nuốt nước bọt.
Trong bụi cỏ cạnh nhà bỗng vang lên âm thanh xì xì, hai gã quay đầu nhìn thì… ngay sau đó, sắc mặt cả hai lập tức thay đổi: “Mẹ… có rắn… chạy mau…”
“Đâu… Rắn ở đâu?”, lúc này, nghe đến rắn, Vương Thúy Nga cũng đổi sắc.
“Dưới chân mẹ…”
Bà ta cúi đầu nhìn thì thấy dưới chân lúc nhúc mấy con rắn.
“Á!!!!”, Vương Thúy Nga bị dọa, thét lên một tiếng thảm thiết, mắt bà ta trợn trừng, cứ thế hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro