Đồng Chí Mộc, C...
2024-08-11 19:39:30
Dọc đường đi, Mộc Ly tìm kiếm các loại cỏ thuốc mà mình cần, chẳng mấy chốc, cô đã hái đầy giỏ trúc, đang định quay về thì chợt nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt vọng đến từ cách đó không xa.
Cô dừng bước, cẩn thận đi về phía phát ra âm thanh thì phát hiện một cái bẫy bắt thú, bước đến cạnh bẫy nhìn xuống, Mộc Ly thấy một thanh niên đang mắc kẹt trong bẫy, vẻ mặt anh ta trông vô cùng khổ sở.
“Anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”, Mộc Ly nhận ra người mắc kẹt trong bẫy là Hướng Nghị. Có lẽ anh ta cũng giống như cô, lên núi để hái cỏ thuốc. Hướng Nghị ngẩng đầu, khi thấy Mộc Ly, ánh mắt anh ta lóe lên tia hi vọng: “Đồng chí Mộc, cô có thể kéo tôi lên không? Chân tôi bị bẫy thú kẹp mất rồi!”
Cỏ thuốc ở phòng khám đã hết nên anh ta định bụng lên núi hái một ít đem về, nào ngờ lại rơi vào bẫy thú.
“Anh chờ một chút!”, Mộc Ly nhìn quanh bốn phía, không có thứ gì có thể kéo Hướng Nghị lên được, cô đành phải nhoài người vào trong hố, đưa tay cho anh ta: “Anh nắm chặt tay tôi, tôi kéo anh lên”.
Hướng Nghị đã giúp chủ nhân thân thể này giải độc rắn, nếu không, dù cô có xuyên đến thì cũng chỉ có cái chết mà thôi.
Hướng Nghị do dự một thoáng rồi nắm chặt tay Mộc Ly: “Cảm ơn cô”.
Mộc Ly dùng sức kéo Hướng Nghị lên, nhưng thân thể này thực sự quá yếu, vốn không có nhiều sức lực như vậy.
Hướng Nghị buông tay Mộc Ly ra: “Như vậy không được đâu, cô tìm người đến giúp đi”.
Giờ cả người anh ta vô cùng đau đớn, gần như bị rút cạn sinh lực, một cô gái như Mộc Ly chắc chắn không đủ sức kéo anh ta lên.
Mộc Ly lắc lắc cánh tay bị Hướng Nghị bấu đau: “Hay là để tôi xuống đó xem vết thương của anh thế nào”.
Cái bẫy này không quá sâu, nếu Hướng Nghị không bị thương thì chắc chắn có thể leo ra được.
“Không cần đâu, cô tìm người đến cứu tôi là được rồi”, anh ta và Mộc Ly là trai đơn gái chiếc, nếu cả hai cùng ở trong bẫy, bị người ta biết được thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Mộc Ly.
“Vậy anh chờ một chút”, Mộc Ly ném một cây cỏ thuốc cho Hướng Nghị, rồi đứng dậy chạy xuống núi.
Hướng Nghị lắc đầu ngao ngán, nhưng khi thấy cây cỏ thuốc mà cô ném xuống, mắt anh ta sáng bừng lên. Đây là cây hoa môi thỏ có gai, nó có tác dụng cầm máu rất hiệu quả. Sao cô ấy lại biết chứ nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy cũng hiểu y thuật?
Mộc Ly còn chưa kịp xuống núi thì đã thấy một người đàn ông bẩn thỉu nghênh ngang đi về phía mình. Cô nhận ra hắn, là Hai mặt rỗ ở thôn bên cạnh. Tên này có tiếng xấu trong thôn, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng, chuyên ức hiếp người khác, thế nên người trong thôn hễ thấy hắn ta thì đều né ra xa.
“Cuối cùng cũng tìm được cô em rồi”, Hai mặt rỗ cản đường Mộc Ly, hắn ta nhe răng cười, để lộ mấy cái răng vàng khè, ánh mắt khi nhìn cô hệt như đang đánh giá một món hàng. Tuy có hơi đen một tí, gầy một tí, nhưng chung quy vẫn là phụ nữ, tắt đèn thì như nhau cả.
“Anh tìm tôi làm gì?”, sắc mặt Mộc Ly thoáng trở nên lạnh lẽo, cô không nhớ bản thân và Hai mặt rỗ mối quan hệ như thế nào.
“Bác gái của em đã gả em cho anh rồi, tiền lễ cũng đã nhận, giờ em là vợ của anh, nào, về nhà cùng anh”, nói xong, Hai mặt rỗ liền duỗi tay định nắm lấy tay Mộc Ly.
Cô lách mình né tránh, đồng thời đâm kim thêu trong tay vào hông hắn ta.
“Á!”, một tiếng thét thê thảm vang lên, khiến chim chóc trong rừng kinh hoàng bay vọt lên trời.
“Con đàn bà thối, mày làm gì tao vậy hả? Đau chết được!”, Hai mặt rỗ lộ vẻ hung ác, hắn ta vung nắm đấm về phía Mộc Ly.
Cô nghiêng người né tránh, rồi đưa tay chộp lấy cổ áo hắn ta, thuận thế ném hắn ta qua vai. Kiếp trước cô vốn là võ sĩ Judo cửu đẳng, Karatedo bát đẳng, nếu không phải do thân thể này quá yếu, muốn đối phó với Hai mặt rỗ vốn chẳng cần đến kim thêu.
“Úi da!!!!”
Hai mặt rỗ ngã một cú thê thảm, hắn ta thét lên như heo bị chọc tiết.
Mộc Ly phủi phủi bụi trên tay, bước đến bên cạnh Hai mặt rỗ, nhìn từ trên cao xuống, trong đôi mắt trong veo lóe lên tia lạnh thấu xương: “Còn muốn cưới tôi không?”
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Mộc Ly, Hai mặt rỗ rùng mình một cái: “Không cưới, không cưới nữa…”
Cô ả này quá hung hãn, giờ có cho hắn ta cũng không dám lấy.
“Cút!”, Mộc Ly đá một cước lên đùi Hai mặt rỗ.
Hai mặt rỗ đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ta lồm cồm bò dậy, lảo đảo chạy xuống núi.
Mộc Ly cười lạnh, nghĩ đến Hướng Nghị vẫn còn đang mắc kẹt trong bẫy, cô liền đi xuống núi.
Hướng Nghị xử lý sơ vết thương, rồi ngồi đợi Mộc Ly gọi người đến.
Ngay khi anh ta đang mơ màng thì nghe thấy có tiếng nói.
“Bác sĩ Hướng đang mắc kẹt trong bẫy”.
“Vết thương của anh ta có nặng lắm không? Thôn chúng ta chỉ có một mình anh ta là bác sĩ, không thể để xảy ra chuyện được”.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Cô dừng bước, cẩn thận đi về phía phát ra âm thanh thì phát hiện một cái bẫy bắt thú, bước đến cạnh bẫy nhìn xuống, Mộc Ly thấy một thanh niên đang mắc kẹt trong bẫy, vẻ mặt anh ta trông vô cùng khổ sở.
“Anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”, Mộc Ly nhận ra người mắc kẹt trong bẫy là Hướng Nghị. Có lẽ anh ta cũng giống như cô, lên núi để hái cỏ thuốc. Hướng Nghị ngẩng đầu, khi thấy Mộc Ly, ánh mắt anh ta lóe lên tia hi vọng: “Đồng chí Mộc, cô có thể kéo tôi lên không? Chân tôi bị bẫy thú kẹp mất rồi!”
Cỏ thuốc ở phòng khám đã hết nên anh ta định bụng lên núi hái một ít đem về, nào ngờ lại rơi vào bẫy thú.
“Anh chờ một chút!”, Mộc Ly nhìn quanh bốn phía, không có thứ gì có thể kéo Hướng Nghị lên được, cô đành phải nhoài người vào trong hố, đưa tay cho anh ta: “Anh nắm chặt tay tôi, tôi kéo anh lên”.
Hướng Nghị đã giúp chủ nhân thân thể này giải độc rắn, nếu không, dù cô có xuyên đến thì cũng chỉ có cái chết mà thôi.
Hướng Nghị do dự một thoáng rồi nắm chặt tay Mộc Ly: “Cảm ơn cô”.
Mộc Ly dùng sức kéo Hướng Nghị lên, nhưng thân thể này thực sự quá yếu, vốn không có nhiều sức lực như vậy.
Hướng Nghị buông tay Mộc Ly ra: “Như vậy không được đâu, cô tìm người đến giúp đi”.
Giờ cả người anh ta vô cùng đau đớn, gần như bị rút cạn sinh lực, một cô gái như Mộc Ly chắc chắn không đủ sức kéo anh ta lên.
Mộc Ly lắc lắc cánh tay bị Hướng Nghị bấu đau: “Hay là để tôi xuống đó xem vết thương của anh thế nào”.
Cái bẫy này không quá sâu, nếu Hướng Nghị không bị thương thì chắc chắn có thể leo ra được.
“Không cần đâu, cô tìm người đến cứu tôi là được rồi”, anh ta và Mộc Ly là trai đơn gái chiếc, nếu cả hai cùng ở trong bẫy, bị người ta biết được thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Mộc Ly.
“Vậy anh chờ một chút”, Mộc Ly ném một cây cỏ thuốc cho Hướng Nghị, rồi đứng dậy chạy xuống núi.
Hướng Nghị lắc đầu ngao ngán, nhưng khi thấy cây cỏ thuốc mà cô ném xuống, mắt anh ta sáng bừng lên. Đây là cây hoa môi thỏ có gai, nó có tác dụng cầm máu rất hiệu quả. Sao cô ấy lại biết chứ nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy cũng hiểu y thuật?
Mộc Ly còn chưa kịp xuống núi thì đã thấy một người đàn ông bẩn thỉu nghênh ngang đi về phía mình. Cô nhận ra hắn, là Hai mặt rỗ ở thôn bên cạnh. Tên này có tiếng xấu trong thôn, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng, chuyên ức hiếp người khác, thế nên người trong thôn hễ thấy hắn ta thì đều né ra xa.
“Cuối cùng cũng tìm được cô em rồi”, Hai mặt rỗ cản đường Mộc Ly, hắn ta nhe răng cười, để lộ mấy cái răng vàng khè, ánh mắt khi nhìn cô hệt như đang đánh giá một món hàng. Tuy có hơi đen một tí, gầy một tí, nhưng chung quy vẫn là phụ nữ, tắt đèn thì như nhau cả.
“Anh tìm tôi làm gì?”, sắc mặt Mộc Ly thoáng trở nên lạnh lẽo, cô không nhớ bản thân và Hai mặt rỗ mối quan hệ như thế nào.
“Bác gái của em đã gả em cho anh rồi, tiền lễ cũng đã nhận, giờ em là vợ của anh, nào, về nhà cùng anh”, nói xong, Hai mặt rỗ liền duỗi tay định nắm lấy tay Mộc Ly.
Cô lách mình né tránh, đồng thời đâm kim thêu trong tay vào hông hắn ta.
“Á!”, một tiếng thét thê thảm vang lên, khiến chim chóc trong rừng kinh hoàng bay vọt lên trời.
“Con đàn bà thối, mày làm gì tao vậy hả? Đau chết được!”, Hai mặt rỗ lộ vẻ hung ác, hắn ta vung nắm đấm về phía Mộc Ly.
Cô nghiêng người né tránh, rồi đưa tay chộp lấy cổ áo hắn ta, thuận thế ném hắn ta qua vai. Kiếp trước cô vốn là võ sĩ Judo cửu đẳng, Karatedo bát đẳng, nếu không phải do thân thể này quá yếu, muốn đối phó với Hai mặt rỗ vốn chẳng cần đến kim thêu.
“Úi da!!!!”
Hai mặt rỗ ngã một cú thê thảm, hắn ta thét lên như heo bị chọc tiết.
Mộc Ly phủi phủi bụi trên tay, bước đến bên cạnh Hai mặt rỗ, nhìn từ trên cao xuống, trong đôi mắt trong veo lóe lên tia lạnh thấu xương: “Còn muốn cưới tôi không?”
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Mộc Ly, Hai mặt rỗ rùng mình một cái: “Không cưới, không cưới nữa…”
Cô ả này quá hung hãn, giờ có cho hắn ta cũng không dám lấy.
“Cút!”, Mộc Ly đá một cước lên đùi Hai mặt rỗ.
Hai mặt rỗ đau đến nhe răng trợn mắt, hắn ta lồm cồm bò dậy, lảo đảo chạy xuống núi.
Mộc Ly cười lạnh, nghĩ đến Hướng Nghị vẫn còn đang mắc kẹt trong bẫy, cô liền đi xuống núi.
Hướng Nghị xử lý sơ vết thương, rồi ngồi đợi Mộc Ly gọi người đến.
Ngay khi anh ta đang mơ màng thì nghe thấy có tiếng nói.
“Bác sĩ Hướng đang mắc kẹt trong bẫy”.
“Vết thương của anh ta có nặng lắm không? Thôn chúng ta chỉ có một mình anh ta là bác sĩ, không thể để xảy ra chuyện được”.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro