Gặp Trưởng Thôn
2024-08-11 19:39:30
“Lỡ làm hỏng mất thì sao? Hay là để em thay ra đi”, nói xong, Mộc Chính liền quay về phòng thay đồ. Lỡ làm hư thì cậu sẽ rất đau lòng, vất vả lắm mới có được một bộ đồ mới cơ mà.
Mộc Ly gọi Mộc Chính lại, cô nhìn hai đứa trẻ trước mặt, thành thật nói: “Sau này chúng ta sẽ không phải sống khổ cực như vậy nữa, chị đã tìm được việc, mỗi tháng có thể kiếm được 40 tệ đấy!”
“Hả?”, Mộc Linh và Mộc Chính có cảm giác như sét đánh bên tai, cả hai lộ vẻ khiếp sợ. Bốn mươi tệ tiền lương ư? Bọn họ nghe nói công nhân ở xưởng trên thị trấn mỗi tháng chỉ kiếm được vài tệ mà thôi, rốt cuộc chị đi đâu làm mà lại kiếm được nhiều tiền như vậy?
“Chị à! Chị làm ở đâu thế? Sao tiền lương lại cao như vậy?”, Mộc Chính còn chưa hết hoảng sợ, một tháng kiếm được 40 tệ, đó là con số mà cậu chưa từng nghĩ đến. Phải biết, suốt một năm qua, bọn họ tối đa chỉ dành dụm được 4 tệ, còn 40 tệ thì… không biết bọn họ phải dành dụm bao lâu mới được?
“Tiệm thuốc quốc doanh”, Mộc Ly không hề giấu diếm.
“Tiệm thuốc quốc doanh?”, Mộc Chính và Mộc Linh lại lần nữa khiếp sợ. Chị quả thật rất có bản lĩnh!
Ăn xong bữa tối, Mộc Ly liền đi đến nhà trưởng thôn.
Cả nhà trưởng thôn đang ăn cơm chiều, thấy cô đến, con dâu cả của trưởng thôn nhíu mày tỏ vẻ không vui. Cô ta ghét nhất là có người đến trong giờ cơm, đặc biệt là chị em nhà họ Mộc. Trước kia, có không ít lần bọn họ đến nhà cô ta ăn chực.
“Nhóc Ly, sao con lại đến? Đã ăn cơm tối chưa?”, nhìn thấy Mộc Ly, thím Vương mỉm cười đặt đũa xuống. Ba chị em nhà họ Mộc đều là số khổ, lúc bọn họ còn rất nhỏ, bố mẹ đã phải đến công trường làm việc, nghe đâu, cả hai đều chết.
Lúc trước, bố Mộc Ly cưới được một nữ thanh niên trí thức, những chàng trai chưa lập gia đình trong thôn đều rất hâm mộ, sau này mới biết, gia đình của mẹ Mộc Ly thuộc thành phần không tốt, nghe nói bà ấy là tiểu thư nhà tư bản, bởi vì gia đình xảy ra chuyện nên nới đổi tên họ rồi theo đoàn thanh niên trí thức đến thôn Hồng Tinh làm việc. Không biết là ai đã tố cáo khiến bố mẹ Mộc Ly bị đưa đến nông trường cải tạo.
“Con đã ăn rồi ạ”, Mộc Ly lấy ra một cái bánh ngọt đưa cho thím Vương: “Thím Vương, thứ này con mua ở trên thị trấn, mọi người nếm thử nhé”.
“Sao chúng ta có thể nhận đồ của con chứ? Mau lấy về đi”, thím Vương vội đẩy bánh ngọt về, ba chị em bọn họ đã khổ như vậy, sao bà đành tâm lấy đồ của bọn họ cho được?
Con dâu cả của trưởng thôn bước đến, duỗi tay lấy bánh trong tay Mộc Ly rồi nói: “Mẹ, hiếm lắm Mộc Ly mới bày tỏ thành ý, mẹ cứ cầm đi”.
Mấy năm nay, chị em nhà họ Mộc chiếm không ít lợi lộc từ nhà bọn họ, dựa vào cái gì mà không nhận.
Thím Vương trừng mắt nhìn con dâu cả, rồi đoạt lấy bánh trong tay cô ta, dúi vào tay Mộc Ly: “Lấy về mà ăn, nhà thím có rồi”.
“Thím Vương, thím cứ nhận đi. Cái này là con cố ý mua cho mọi người đấy, hôm nay con đã tìm được một công việc trên thị trấn, lần này con đến là để nói với trưởng thôn chuyện này”, Mộc Ly đưa bánh ngọt cho thím Vương.
“Tìm được việc à? Việc gì?”, trưởng thôn mỉm cười nhìn Mộc Ly, đồng thời ông duỗi tay lấy tẩu thuốc, bắt đầu hút.
“Con làm việc tại tiệm thuốc quốc doanh trên thị trấn”, Mộc Ly nói cụ thể.
“Tiệm thuốc quốc doanh rất tốt, nhóc Ly, con rất có tiền đồ đấy, ha ha…”, thím Vương cảm thấy mừng thay Mộc Ly. Ba chị em họ đã khổ lắm rồi, nếu có được công việc này, cuộc sống của bọn họ sẽ được cải thiện.
Trưởng thôn gật đầu đồng ý: “Vậy con phải làm cho thật tốt, có gì khó khăn cứ đến tìm bác”.
“Cám ơn chú trưởng thôn! Con về đây!”, Mộc Ly mỉm cười gật đầu với mọi người rồi nhấc chân rời đi.
Mộc Ly gọi Mộc Chính lại, cô nhìn hai đứa trẻ trước mặt, thành thật nói: “Sau này chúng ta sẽ không phải sống khổ cực như vậy nữa, chị đã tìm được việc, mỗi tháng có thể kiếm được 40 tệ đấy!”
“Hả?”, Mộc Linh và Mộc Chính có cảm giác như sét đánh bên tai, cả hai lộ vẻ khiếp sợ. Bốn mươi tệ tiền lương ư? Bọn họ nghe nói công nhân ở xưởng trên thị trấn mỗi tháng chỉ kiếm được vài tệ mà thôi, rốt cuộc chị đi đâu làm mà lại kiếm được nhiều tiền như vậy?
“Chị à! Chị làm ở đâu thế? Sao tiền lương lại cao như vậy?”, Mộc Chính còn chưa hết hoảng sợ, một tháng kiếm được 40 tệ, đó là con số mà cậu chưa từng nghĩ đến. Phải biết, suốt một năm qua, bọn họ tối đa chỉ dành dụm được 4 tệ, còn 40 tệ thì… không biết bọn họ phải dành dụm bao lâu mới được?
“Tiệm thuốc quốc doanh”, Mộc Ly không hề giấu diếm.
“Tiệm thuốc quốc doanh?”, Mộc Chính và Mộc Linh lại lần nữa khiếp sợ. Chị quả thật rất có bản lĩnh!
Ăn xong bữa tối, Mộc Ly liền đi đến nhà trưởng thôn.
Cả nhà trưởng thôn đang ăn cơm chiều, thấy cô đến, con dâu cả của trưởng thôn nhíu mày tỏ vẻ không vui. Cô ta ghét nhất là có người đến trong giờ cơm, đặc biệt là chị em nhà họ Mộc. Trước kia, có không ít lần bọn họ đến nhà cô ta ăn chực.
“Nhóc Ly, sao con lại đến? Đã ăn cơm tối chưa?”, nhìn thấy Mộc Ly, thím Vương mỉm cười đặt đũa xuống. Ba chị em nhà họ Mộc đều là số khổ, lúc bọn họ còn rất nhỏ, bố mẹ đã phải đến công trường làm việc, nghe đâu, cả hai đều chết.
Lúc trước, bố Mộc Ly cưới được một nữ thanh niên trí thức, những chàng trai chưa lập gia đình trong thôn đều rất hâm mộ, sau này mới biết, gia đình của mẹ Mộc Ly thuộc thành phần không tốt, nghe nói bà ấy là tiểu thư nhà tư bản, bởi vì gia đình xảy ra chuyện nên nới đổi tên họ rồi theo đoàn thanh niên trí thức đến thôn Hồng Tinh làm việc. Không biết là ai đã tố cáo khiến bố mẹ Mộc Ly bị đưa đến nông trường cải tạo.
“Con đã ăn rồi ạ”, Mộc Ly lấy ra một cái bánh ngọt đưa cho thím Vương: “Thím Vương, thứ này con mua ở trên thị trấn, mọi người nếm thử nhé”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao chúng ta có thể nhận đồ của con chứ? Mau lấy về đi”, thím Vương vội đẩy bánh ngọt về, ba chị em bọn họ đã khổ như vậy, sao bà đành tâm lấy đồ của bọn họ cho được?
Con dâu cả của trưởng thôn bước đến, duỗi tay lấy bánh trong tay Mộc Ly rồi nói: “Mẹ, hiếm lắm Mộc Ly mới bày tỏ thành ý, mẹ cứ cầm đi”.
Mấy năm nay, chị em nhà họ Mộc chiếm không ít lợi lộc từ nhà bọn họ, dựa vào cái gì mà không nhận.
Thím Vương trừng mắt nhìn con dâu cả, rồi đoạt lấy bánh trong tay cô ta, dúi vào tay Mộc Ly: “Lấy về mà ăn, nhà thím có rồi”.
“Thím Vương, thím cứ nhận đi. Cái này là con cố ý mua cho mọi người đấy, hôm nay con đã tìm được một công việc trên thị trấn, lần này con đến là để nói với trưởng thôn chuyện này”, Mộc Ly đưa bánh ngọt cho thím Vương.
“Tìm được việc à? Việc gì?”, trưởng thôn mỉm cười nhìn Mộc Ly, đồng thời ông duỗi tay lấy tẩu thuốc, bắt đầu hút.
“Con làm việc tại tiệm thuốc quốc doanh trên thị trấn”, Mộc Ly nói cụ thể.
“Tiệm thuốc quốc doanh rất tốt, nhóc Ly, con rất có tiền đồ đấy, ha ha…”, thím Vương cảm thấy mừng thay Mộc Ly. Ba chị em họ đã khổ lắm rồi, nếu có được công việc này, cuộc sống của bọn họ sẽ được cải thiện.
Trưởng thôn gật đầu đồng ý: “Vậy con phải làm cho thật tốt, có gì khó khăn cứ đến tìm bác”.
“Cám ơn chú trưởng thôn! Con về đây!”, Mộc Ly mỉm cười gật đầu với mọi người rồi nhấc chân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro