Khám bệnh
2024-08-11 19:39:30
Cô đi theo sau người phụ nữ, quẹo bảy lượt tám lần, cuối cùng đi đến một khoảng sân rộng.
“Thục Phân, đây là ai?”, mấy người phụ nữ trong sân đang ngồi cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm. Khi thấy Thục Phân dẫn theo Mộc Ly đến, tất cả đều tỏ vẻ hiếu kỳ đánh giá cô.
“Là họ hàng của tôi, cháu nó nghe nói ông Lý nhà tôi bị bệnh nên đã cố ý từ nông thôn lên thăm”, Trương Thục Phân mỉm cười đáp.
“Nhà bà cũng có người thân ở nông thôn à?”
“Nhìn cô ta vác một cái giỏ to như vậy, chắc là đem theo quà cho nhà bà nhỉ?”
“Nếu có dư nhất định phải chia cho chúng tôi một ít đấy nhé!”, ở thời đại này, cuộc sống ở thành phố tuy tốt hơn nông thôn rất nhiều, nhưng cũng túng thiếu lương thực.
“Không nói dông dài với các bà nữa, lát nữa cháu nó còn phải về, để tôi đưa cháu vào thăm anh Lý trước”.
Trương Thục Phân dẫn theo Mộc Ly đi vào nhà ống, lên lầu hai, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, mùi thuốc Đông Y liền xộc vào mũi.
Mộc Ly cẩn thận ngửi: “Người nhà của bà bị bệnh dạ dày”.
Giọng cô rất chắc chắn.
Trương Thục Phân thoáng giật mình, kinh ngạc nhìn Mộc Ly: “Làm sao cô biết?”
Chồng bà ấy bị bệnh dạ dày cũng đã hơn mười năm, dùng không ít thuốc nhưng vẫn không thấy đỡ hơn. Bà ấy nghe nói nếu bệnh dạ dày chuyển biến xấu có thể dẫn đến ung thư dạ dày, trong lòng bà vẫn luôn lo lắng vì điều đó.
“Cháu biết y thuật, ngửi vị thuốc là biết được là dùng để trị bệnh dạ dày”, kiếp trước Hàn Liệt vì muốn cô có thể học thêm nhiều thứ nên đã mời không ít thầy về, cô cảm thấy có hứng thú với Trung Y nhất, thầy của cô cũng khen cô rất có thiên phú.
Sau khi biết được, Hàn Liệt liền tìm cho cô không ít sách thuốc, hơn nữa còn xây cho cô một kho thuốc để cô có thể nghiên cứu kỹ hơn về dược liệu Đông Y. Có thể nói, từ nhỏ cô đã lớn lên trong dược liệu Đông Y, chỉ cần vừa ngửi mùi là có thể đoán được đó là loại dược liệu gì.
“Vậy cháu có thể xem bệnh giúp ông Lý nhà dì không? Dì sẽ trả tiền cho cháu”, Trương Thục Phân kích động nhìn Mộc Ly. Cô nhóc này vừa ngửi mùi thuốc liền có thể phân biệt được đó là thuốc dùng để trị bệnh dạ dày, hẳn là y thuật của cô ấy không tệ.
“Được”, Mộc Ly gật đầu.
Trương Thục Phân nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng mời Mộc Ly vào phòng khách, kế đó, bà ta đi xuống bếp cầm một quả táo cho cô: “Cháu ngồi đợi một lát, dì đi gọi ông Lý ra”.
Nếu bệnh của ông Lý có thể chữa khỏi, bà ta cũng không cần phải lo lắng nữa.
Mộc Ly đặt quả táo lên bàn, rồi tháo giỏ trúc trên lưng xuống, đặt trên mặt đất.
Một lát sau, Trương Thục Phân kéo Lý Phong đi ra: “Cô gái trẻ, làm phiền cháu rồi!”
Lý Phong liếc nhìn Mộc Ly, có hơi nhíu mày. Bệnh dạ dày của ông ta đã kéo dài hơn mười năm, ngay cả những thầy thuốc Trung Y có thâm niên trong bệnh viện cũng không trị hết được, một cô nhóc thì sao có thể chữa được cơ chứ?
Mộc Ly liếc nhìn vẻ mặt Lý Phong, nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của ông ta, tuy nhiên, việc này cũng rất bình thường, dù sao hiện tại cô chỉ là một cô nhóc 18 tuổi, dù có thật sự hiểu y thuật thì cũng không giỏi đến đâu. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ hoài nghi: “Đặt tay của ông lên bàn, tôi muốn xem mạch trước”.
Lý Phong có hơi kháng cự.
“Đi đi!”, Trương Thục Phân đẩy ông ta một cái.
Lý Phong bất đắc dĩ thở dài, rồi đi đến đối diện Mộc Ly, ngồi xuống và đưa tay đến trước mặt cô.
Mộc Ly đặt ngón tay lên cổ tay Lý Phong, một lát sau, cô thu tay lại: “Bệnh đau dạ dày của ông chắc cũng đã hơn mười năm rồi, đúng không?”
Trong mắt Lý Phong vụt qua tia kinh ngạc. Cô ta thật sự biết y thuật?
“Có phải dạo gần đây, ông hay cảm thấy đau âm ỉ và đầy hơi ở vùng thượng vị, hay bị ợ chua trước khi đi ngủ, dạ dày luôn có cảm giác sôi lên, hai ba ngày mới đi đại tiện một lần?”
“Vâng!”, Lý Phong thầm thán phục, thái độ đối với Mộc Ly cũng trở nên cung kính hơn.
“Ông bị viêm teo dạ dày cấp”.
“Có thể trị được không?”, Trương Thục Phân vội hỏi, trong mắt lóe lên tia hi vọng.
“Thục Phân, đây là ai?”, mấy người phụ nữ trong sân đang ngồi cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm. Khi thấy Thục Phân dẫn theo Mộc Ly đến, tất cả đều tỏ vẻ hiếu kỳ đánh giá cô.
“Là họ hàng của tôi, cháu nó nghe nói ông Lý nhà tôi bị bệnh nên đã cố ý từ nông thôn lên thăm”, Trương Thục Phân mỉm cười đáp.
“Nhà bà cũng có người thân ở nông thôn à?”
“Nhìn cô ta vác một cái giỏ to như vậy, chắc là đem theo quà cho nhà bà nhỉ?”
“Nếu có dư nhất định phải chia cho chúng tôi một ít đấy nhé!”, ở thời đại này, cuộc sống ở thành phố tuy tốt hơn nông thôn rất nhiều, nhưng cũng túng thiếu lương thực.
“Không nói dông dài với các bà nữa, lát nữa cháu nó còn phải về, để tôi đưa cháu vào thăm anh Lý trước”.
Trương Thục Phân dẫn theo Mộc Ly đi vào nhà ống, lên lầu hai, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, mùi thuốc Đông Y liền xộc vào mũi.
Mộc Ly cẩn thận ngửi: “Người nhà của bà bị bệnh dạ dày”.
Giọng cô rất chắc chắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Thục Phân thoáng giật mình, kinh ngạc nhìn Mộc Ly: “Làm sao cô biết?”
Chồng bà ấy bị bệnh dạ dày cũng đã hơn mười năm, dùng không ít thuốc nhưng vẫn không thấy đỡ hơn. Bà ấy nghe nói nếu bệnh dạ dày chuyển biến xấu có thể dẫn đến ung thư dạ dày, trong lòng bà vẫn luôn lo lắng vì điều đó.
“Cháu biết y thuật, ngửi vị thuốc là biết được là dùng để trị bệnh dạ dày”, kiếp trước Hàn Liệt vì muốn cô có thể học thêm nhiều thứ nên đã mời không ít thầy về, cô cảm thấy có hứng thú với Trung Y nhất, thầy của cô cũng khen cô rất có thiên phú.
Sau khi biết được, Hàn Liệt liền tìm cho cô không ít sách thuốc, hơn nữa còn xây cho cô một kho thuốc để cô có thể nghiên cứu kỹ hơn về dược liệu Đông Y. Có thể nói, từ nhỏ cô đã lớn lên trong dược liệu Đông Y, chỉ cần vừa ngửi mùi là có thể đoán được đó là loại dược liệu gì.
“Vậy cháu có thể xem bệnh giúp ông Lý nhà dì không? Dì sẽ trả tiền cho cháu”, Trương Thục Phân kích động nhìn Mộc Ly. Cô nhóc này vừa ngửi mùi thuốc liền có thể phân biệt được đó là thuốc dùng để trị bệnh dạ dày, hẳn là y thuật của cô ấy không tệ.
“Được”, Mộc Ly gật đầu.
Trương Thục Phân nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng mời Mộc Ly vào phòng khách, kế đó, bà ta đi xuống bếp cầm một quả táo cho cô: “Cháu ngồi đợi một lát, dì đi gọi ông Lý ra”.
Nếu bệnh của ông Lý có thể chữa khỏi, bà ta cũng không cần phải lo lắng nữa.
Mộc Ly đặt quả táo lên bàn, rồi tháo giỏ trúc trên lưng xuống, đặt trên mặt đất.
Một lát sau, Trương Thục Phân kéo Lý Phong đi ra: “Cô gái trẻ, làm phiền cháu rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Phong liếc nhìn Mộc Ly, có hơi nhíu mày. Bệnh dạ dày của ông ta đã kéo dài hơn mười năm, ngay cả những thầy thuốc Trung Y có thâm niên trong bệnh viện cũng không trị hết được, một cô nhóc thì sao có thể chữa được cơ chứ?
Mộc Ly liếc nhìn vẻ mặt Lý Phong, nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của ông ta, tuy nhiên, việc này cũng rất bình thường, dù sao hiện tại cô chỉ là một cô nhóc 18 tuổi, dù có thật sự hiểu y thuật thì cũng không giỏi đến đâu. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ hoài nghi: “Đặt tay của ông lên bàn, tôi muốn xem mạch trước”.
Lý Phong có hơi kháng cự.
“Đi đi!”, Trương Thục Phân đẩy ông ta một cái.
Lý Phong bất đắc dĩ thở dài, rồi đi đến đối diện Mộc Ly, ngồi xuống và đưa tay đến trước mặt cô.
Mộc Ly đặt ngón tay lên cổ tay Lý Phong, một lát sau, cô thu tay lại: “Bệnh đau dạ dày của ông chắc cũng đã hơn mười năm rồi, đúng không?”
Trong mắt Lý Phong vụt qua tia kinh ngạc. Cô ta thật sự biết y thuật?
“Có phải dạo gần đây, ông hay cảm thấy đau âm ỉ và đầy hơi ở vùng thượng vị, hay bị ợ chua trước khi đi ngủ, dạ dày luôn có cảm giác sôi lên, hai ba ngày mới đi đại tiện một lần?”
“Vâng!”, Lý Phong thầm thán phục, thái độ đối với Mộc Ly cũng trở nên cung kính hơn.
“Ông bị viêm teo dạ dày cấp”.
“Có thể trị được không?”, Trương Thục Phân vội hỏi, trong mắt lóe lên tia hi vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro