Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 172

Nhất Chi Đằng La

2025-03-03 20:01:52

Nói xong, Điền Tĩnh đi thẳng về phía đội dân quân mà không quay đầu lại.Cố Duệ Hoài ngơ ngác nhìn bóng lưng đã đi xa của cô ta, đôi mắt của anh ta vô hồn, có thì chỉ còn lại sự trống rỗng, giống như thể bị móc rỗng linh hồn, đôi môi của anh ta vô thức mấp máy, chậm rãi thốt ra một câu: “Chưa bao giờ thích anh sao?”Điền Tĩnh đã đi xa, đột nhiên trước mắt Cố Duệ Hoài tối sầm, cả người của anh ta ngã xuống đất.“Thằng hai!” Cố Đình Hoài hét to rồi lao đến.Cố Tích Hoài cũng kinh ngạc, đây là không thể chấp nhận được sự thật rồi ngất đi sao?Cố Nguyệt Hoài đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cô lẳng lặng nhìn Cố Duệ Hoài, trong lòng cảm thấy khí chịu, cô nghĩ cũng không cần phải xác minh, kiếp trước chính là Cố Duệ Hoài đã tiết lộ cho Điền Tĩnh biết Cố Chí Phượng đến chợ đen bán lá dong để đầu cơ trục lợi.Cố Duệ Hoài là kiểu người thương thì muốn nó sống, ghét là muốn nó chết. Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng coi cô là em gái.Lý do anh ta thu nhận và giúp đỡ cô, là bởi vì anh ta góp một phần khiến cô tan cửa nát nhà, nên anh ta cảm thấy có lỗi muốn bù đắp. Cho nên anh ta thà rằng vợ con ly tán cũng muốn nuôi cô, bởi vì trong lòng anh ta chưa từng có vợ của mình.Nếu như nói nửa đời trước trong lòng anh ta chỉ có Điền Tĩnh, thì nửa đời sau e rằng chỉ còn lại cảm giác áy náy với cha.Thì ra, từ trước đến nay cô chưa bao giờ hiểu được người anh trai thứ hai này. Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài vội vàng dẫn người đi tìm chú Sáu, đột nhiên cô cảm thấy không thú vị, vẻ mặt của cô bình tĩnh đi về nhà.Cố Chí Phượng nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi: “Bé ơi, con không sao chứ?”Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Đường đang nằm trong lòng ông ấy, cô gái nhỏ đang ngủ.Cô nhận lấy Yến Thiếu Đường từ trong tay Cố Chí Phượng rồi nói nhỏ: “Cha, Cố Duệ Hoài ngất rồi, anh cả và những người khác đưa anh ta đi tìm chú Sáu, cha đi qua xem thử đi.”Nghe vậy, Cố Chí Phượng cau mày, ông ấy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Trời gây họa còn có thể tránh, tự gây tội thì chẳng thể trốn. Nếu cha đã nói là đuổi nó ra khỏi nhà thì cha sẽ không cho nó quay về nữa.”Cố Duệ Hoài là con của ông ấy, nhưng cũng là một phần tử nguy hiểm không có đầu óc.Dù ông ấy yêu thương con trai đến đâu, cũng không có khả năng không để ý đến con gái, huống chi, ở trong lòng ông ấy, bé là quan trọng nhất, năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, ông ấy quả thực chưa bao giờ che giấu sự thiên vị của mình.Cố Chí Phượng sẽ không bao giờ quên được đêm hôm đó, hai mắt của Cố Duệ Hoài đỏ ngầu, như một con quỷ bóp cổ Cố Nguyệt Hoài, trông giống hệt một tên điên, nó khi đó thực sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Nguyệt Hoài.Một đứa con trai đáng sợ như vậy, ông ấy sẽ không bao giờ để nó trở về.Ngày hôm nay, nó có thể vì Điền Tĩnh mà g.i.ế.c em gái mình, ngày mai có có thể vì một người phụ nữ khác mà g.i.ế.c cả nhà!Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Chí Phượng một lát, sau đó cô nhếch môi và không nói thêm gì nữa, cô ôm Yến Thiếu Đường đi về phòng.Cô nhét Yến Thiếu Đường vào trong chăn, sau đó khóa trái cửa lại rời đi vào không gian Tu Di.Trong không gian, những làn sóng lúa mì trồng lên nhau, mùi thơm của lương thực tràn ngập không khí, làm cho lòng người cảm thấy bình yên.Cố Nguyệt Hoài theo thường lệ đi thu hoạch lương thực, gieo hạt và nhặt trứng gà, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy một đám thỏ nhỏ, sau khi sắp xếp mọi thứ vào trong nhà kho, cô lại bắt đầu công việc giã gạo và xay bột thường ngày, xay một hồi lâu, cuối cùng cũng đầy túi.Cô chạy vòng quanh bãi cỏ vài vòng như thường lệ, sau đó uống một ít nước giếng trong không gian rồi mới rời đi.Bên ngoài phòng rất yên tĩnh, cô cũng không quan tâm khi nào các anh trai sẽ quay về mà nằm thẳng lên giường đi ngủ, mấy ngày hôm nay cô cảm thấy rất mệt mỏi.Một đêm ngủ ngon.Lúc Cố Nguyệt Hoài tỉnh dậy, cô nghe thấy giọng nói của Lâm Cẩm Thư.Giọng điệu của bà ta vô cùng lo lắng, thậm chí còn còn có chút nghẹn ngào: “Chân của thằng hai không thể trì hoãn nữa, tôi sẽ lập tức đưa thằng bé vào thành phố.” Cố Chí Phượng há miệng, ông ấy có ngàn lời muốn nói nhưng lại không nói được một lời nào.Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn Yến Thiếu Đường, con bé vẫn còn đang ngủ say, không hề có dấu hiệu bị đánh thức.Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, bên ngoài phòng khách chật kín người.Cố Chí Phượng, Lâm Cẩm Thư, Cố Đình Hoài, Cố Tích Hoài và Cố Duệ Hoài đang bất tỉnh nằm trên giường đất, còn có một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi.Cô gái nhỏ nhìn rất xinh đẹp, có vài phần giống dáng vẻ của Lâm Cẩm Thư.Cố Nguyệt Hoài nheo mắt lại, kiếp trước cô đã từng gặp qua người này.Tần Hoa Hảo, con gái mà Lâm Cẩm Thư sinh cho Tần Vạn Giang, là chị gái trong cặp long phượng thai.Tuy rằng Lâm Cẩm Thư sống như chim hoàng yến ở nhà họ Tần, nhưng hai đứa con do bà ta sinh ra lại sống như cậu ấm cô chiêu nhà giàu.Từ trong ra ngoài ở nhà họ Tần đều do bà cụ Tần định đoạt, mặc dù bà cụ không thích người con dâu là Lâm Cẩm Thư luôn dùng sắc đẹp dụ dỗ con trai mình, nhưng bà ta cũng rất thích cặp long phượng thai, ở trong mắt bà cụ cặp long phượng thai là điều tốt lành.Tần Hoa Hảo và Tần Nguyệt Viên được bà cụ Tần nuôi từ nhỏ đến lớn, không thân thiết với Lâm Cẩm Thư, thậm chí còn bị bà nội ảnh hưởng đều không tôn trọng bà ta, nếu không phải có Tần Vạn Giang kìm chế, chỉ sợ cuộc sống hàng ngày của Lâm Cẩm Thư càng thêm khó khăn hơn.Lúc đó cuộc sống của cô rất gian nang, cha ngồi tù, anh cả qua đời, anh hai cưới vợ chuyển nhà, anh ba thì đến thủ đô, thậm chí anh ấy còn gia nhập quân đội, không có một chút tin tức nào.Cô không còn cách nào, chỉ có thể nhờ vả cô chú hỏi thăm, đến nương nhờ nhà mẹ ruột.Tuy nhiên, ở nhà họ Tần chưa đầy một tháng, cô đã bị hai người Tần Hoa Hảo và Tần Nguyệt Viên bắt nạt chịu rất nhiều khổ sở, bọn họ là một cặp long phượng thai, đã hoàn toàn bị bà cụ Tần nuôi thành tính cách kiêu ngạo, thậm chí còn có chút độc ác.Lúc cô ăn cơm sẽ không hiểu vì sao mà trong đồ ăn lại xuất hiện sâu, trong chăn của cô còn bị đổ nước, thậm chí lúc cô ra ngoài còn bị hai người này cố tình dẫn bạn bè đến làm nhục cô, thậm chí, một lần đáng sợ nhất, trò đùa dai của hai người bọn họ còn suýt nữa hại c.h.ế.t cô!Nghĩ đến chuyện cũ, cảm xúc của Cố Nguyệt Hoài có chút phập phồng không yên.Chẳng qua, từ khi sống lại đến nay cô đã trải qua rất nhiều chuyện, nên sẽ không đến mức để lộ cảm xúc ra bên ngoài, cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, đem những việc này tạm thời vứt ra sau, mà sự xuất hiện của cô cũng thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người dời lên trên người cô.Lâm Cẩm Thư nhỏ giọng gọi: “Nguyệt Hoài…”Cố Nguyệt Hoài gật đầu với bà ta rồi khách khí gọi: “Bà Lâm.” Nghe vậy, ánh mắt Lâm Cẩm Thư hiện lên sự buồn bã.Nhưng người đang buồn chán đứng sau bà ta, rất rất chán ghét chỗ này, Tần Hoa Hảo lại đang ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài.Trong suy nghĩ của cô ta, nhà chồng cũ của mẹ đã đem đến sự xấu hổ cho nhà họ Tần, cô ta căn bản không muốn tới, chẳng qua cô ta muốn nhân cơ hội nảy để sỉ nhục người nhà này, không ngờ, vậy mà lại có người ra bài không theo lẽ thường.Cô không nên cầu xin mẹ của cô ta sao?Bà Lâm?Đôi mắt của Tần Hoa Hảo trợ tròn, cô ta có chút tò mò nhìn Cố Nguyệt Hoài.Cố Nguyệt Hoài xem như không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, cô thản nhiên nhìn Cố Duệ Hoài đang hôn mê nằm trên giường, sau đó quay sang nói với Cố Chí Phượng: “Cha, Cố Duệ Hoài làm sao vậy?”Cố Chí Phượng lắc đầu, giọng nói của ông ấy có chút nặng nề: “Đêm qua lúc đưa nó đến chỗ chú Sáu của con thì bị sốt, vốn đã hạ sốt rồi, nhưng không ngờ sáng sớm lại sốt cao hơn, chú Sáu nói dù cho nằm viện cũng chưa chắc đã giữ được đôi chân.”Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ gật đầu, vẻ mặt của cô cũng không thay đổi.Dưới tình huống bị thương nặng anh ta còn mạnh mẽ chống nạng chạy tới chạy lui, vết thương vốn đã lành lại bị nứt lần thứ hai, bị nhiễm trùng, không bị sốt mới lạ, dáng vẻ này, nói không chừng lời của cô thực sự đã linh nghiệm.Chân của Cố Duệ Hoài có khả năng sẽ bị cắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Số ký tự: 0