Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 186
Nhất Chi Đằng La
2025-03-03 20:01:52
Cố Thiên Phượng cất năm mươi đồng vào trong túi, quay đầu nói với Cố Chí Phượng: “Chí Phượng, trưa mai Bội Lan đãi khách ở tiệm cơm quốc doanh trên huyện, em cũng đi đi. Không phải em và Bội Lan cũng đã nhiều năm không gặp rồi sao?”Cố Chí Phượng có chút sửng sốt, sau khi hoàn hồn, xua tay nói: “Bỏ đi, chị cả cũng không muốn gặp em.”Giọng nói của ông ấy có chút chua xót, rơi vào trong tai Cố Nguyệt Hoài khiến cô cũng cảm thấy khó chịu.Cô nghĩ đến tình hình lần trước lúc ở trung tâm y tế huyện nhìn thấy Nhiếp Bội Lan, vẻ mặt có hơi lạnh lẽo, nói: “Cha, ngày mai xin nghỉ, chúng ta cùng đi đi.”“Chuyện này... Bỏ đi.” Cố Chí Phượng có chút d.a.o động nhưng cuối cùng vẫn từ chối.Ông ấy cũng biết hiện tại thân phận giữa mình và chị cả khác nhau một trời một vực, quá khứ ông ấy cũng chỉ làm cho đối phương mất mặt, nói không chừng còn tự rước lấy nhục. Ông ấy thì không nói gì, nhưng làm sao có thể đưa con bé cùng đi chịu uất ức được?Cố Nguyệt Hoài quay đầu nói với Cố Thiên Phượng: “Bác cả, bác về trước đi, trưa mai chúng cháu sẽ đến.”Cố Thiên Phượng nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt kỳ lạ, không ngờ hiện tại cô gái nhỏ không chỉ nắm giữ tiền ở trong nhà, mà ngay cả chủ kiến cũng do cô đề ra. Trông cũng không dễ trêu chọc, không chừng ngày mai còn có thể xảy ra chuyện gì đó.Ông ta âm thầm suy nghĩ trong lòng, cũng không nói gì, gật đầu cười nói: “Được, vậy bác đi về trước.”Nói xong, Cố Thiên Phượng đạp xe đạp rời đi.“Bé à, tiền này...” Cố Chí Phượng há miệng.Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Cha, yên tâm đi, trong lòng con biết rõ.”Cố Chí Phượng nhìn Cố Nguyệt Hoài, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy cha đi làm đây.”Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Chí Phượng rời đi, lúc này Cố Tích Hoài mới rời giường.“Anh ba, trong nồi có chừa lại cháo cho anh. Thiếu Đường giao cho anh nhé, em cũng muốn ra ngoài.” Cố Nguyệt Hoài đeo gùi lên rồi nói với Cố Tích Hoài một tiếng, lúc này mới vội vàng rời khỏi nhà.Hôm nay mọi chuyện liên tiếp xảy ra, ngược lại đã trì hoãn việc đến công xã từ sớm của cô.Tuy nói vẫn còn cách cửa ải cuối năm một quãng thời gian, nhưng cuối năm các công nhân vất vả cả tháng, là để cuối năm được ăn ngon một chút, cho nên gà thỏ cực kỳ dễ bán. Cố Nguyệt Hoài cũng không keo kiệt, gánh năm con gà và ba con thỏ.Cô đi rất nhanh, không bao lâu đã đến chợ đen của công xã.Chuyện bán hàng thì không xảy ra chuyện gì đặc biệt, cho tới trưa bán được hai con gà và một con thỏ. Có lẽ là bởi vì đồng cỏ và nguồn nước ở không gian Tu Di đồi dào, gà thỏ lớn lên béo khỏe, chỉ từng này mà đã bán được hơn năm đòng.Tới gần giữa trưa, Cố Nguyệt Hoài lại đi mua hai cái bánh mì mè cỡ lớn để lấp đầy bụng, một cái ba phân tiền.Bánh nướng thời này tuy rẻ nhưng lại rất hữu dụng, hai cái bánh lớn vào bụng là đã no đến mức bụng tròn xoe.Cố Nguyệt Hoài vừa trở lại chợ đen thì nhìn thấy người trên đường hốt hoảng chạy trốn, nhìn kỹ thì hóa ra là người của phân đội dân binh đang lục soát từng người một. Chỉ cần trong giỏ xách có đồ thì dù là người mua hay là người bán, đều sẽ bị bắt lại phê bình.Cô nhíu nhíu mày, trong lòng âm thầm cảm thán, xem ra hôm nay làm ăn không được rồi.Trong mấy ngày nay, cô đã hoàn toàn thăm dò quy củ của chợ đen, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải người của phân đội dân binh. Bọn họ khiêng súng, thái độ kiêu ngạo ương ngạnh, không hề để ý đến những người bán hàng này đều chỉ là dân chúng ăn không no bụng. Không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ tới Cố Chí Phượng bị bắt ở kiếp trước.Cô cũng có thể tưởng tượng được lúc ấy cha bị dân binh bắt đã tuyệt vọng, cô đơn đến nhường nào. Mà người bức bách ông ấy đến bước đường này lại con gái ruột của ông ấy, mỗi lần suy nghĩ này lại tra tấn cô đau đớn không thôi.Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, thò tay vào trong sọt, cất đồ vào không gian Tu Di. Lúc tiểu phân đội dân binh lục soát, nhìn thấy cái gùi rỗng tuếch của Cố Nguyệt Hoài thì ngẩn người, vốn còn tưởng rằng bắt được một con dê lớn, không ngờ lại là một con “dê giả”.Dân binh lục soát vốn muốn quát lớn vài câu không nên lượn lờ ở bên này, nhưng đối diện với gương mặt của Cố Nguyệt Hoài, trong lòng mềm nhũn, lại không thể nói ra lời khó nghe, chỉ nói: “Bên này đang bắt phần tử đầu cơ trục lợi, đồng chí mau rời khỏi bên này đi.”Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, xoay người rời khỏi chợ đen.*Cô còn chưa có trở lại đại đội, ngay trên đường đi đã gặp Hoàng Phượng Anh với vẻ mặt lo lắng. Bà ấy cưỡi xe đạp, mệt mỏi đến mức cả đầu toát đầy mồ hôi, thở hổn hển, vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, cả người đã tiếp thêm sức lực.Hoàng Phượng Anh sờ sờ mồ hôi trên đầu, quay đầu xe, liên tục gọi: “Nhanh, nhanh lên, Tiểu Cố, lên xe đi!”Đuôi mắt Cố Nguyệt Hoài nhướng lên, kinh ngạc nói: “Chủ nhiệm Hoàng, bà đang chuẩn bị đi tìm tôi sao?”Hoàng Phượng Anh tức giận liếc cô một cái, lo lắng nói: “Còn không phải sao! Anh ba của cô nói cô đến công xã! Đôi thôi, nhanh lên, lãnh đạo công xã đang chờ đấy. Nhiều cán bộ như vậy, chỉ chờ một mình cô thôi! Nhanh lên, chúng ta đi đường rồi nói!”Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, mơ hồ có chút suy đoán.Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng trong lòng cũng không khỏi dâng lên niềm vui nhàn nhạt.Lần trước lãnh đạo công xã đã gặp cô, lần này lại tới, e rằng có chỗ cần đến cô. Đây chính là một khởi đầu tốt, nói không chừng thật sự có thể mượn điều này để giành được một công việc tốt.Cố Nguyệt Hoài ngồi lên xe đạp, Hoàng Phượng Anh lập tức nhanh chóng đạp xe trở về.Trên đường, bà ấy cũng nói rõ, lãnh đạo công xã đến để khen thưởng cho cô!Cố Nguyệt Hoài thuận miệng đáp lời: “Chủ nhiệm Hoàng, bà nói xem, các lãnh đạo sẽ khen thưởng cho tôi như thế nào?’Trong giọng điệu của Hoàng Phượng Anh có chút hâm mộ, nói: “Cái này ai có thể biết được? Những lãnh đạo kia đều tinh ranh như khỉ, chẳng để lộ ra một chút tin tức nào. Bí thư chi bộ cũng chỉ bảo tôi nhanh chóng gọi cô đến. Tuy rằng không rõ lắm, nhưng cũng biết chắc chắn sẽ không để cho cô thất vọng, lãnh đạo lớn của công xã đích thân tới, vậy phần thưởng có thể tệ được sao?”Đôi mắt của Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng lên: “Lãnh đạo lớn? Tần Vạn Giang?”Hoàng Phượng Anh hoảng hốt: “Ôi, sao cô lại gọi tên lãnh đạo?”Bà ta nói xong, còn quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, có chút giật mình với thái độ của cô. Dù sao dân chúng bình thường nhìn thấy cán bộ, người nào không hết sức lo sợ, kính nể?Cố Nguyệt Hoài nhún vai, từ chối cho ý kiến.Hoàng Phượng Anh thấy cô không đáp lời cũng không thèm để ý, lại nói: “Nhưng không phải là bí thư Tần, mà là bí thư Vu.”“Bí thư Vu?” Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài lóe lên.Vu Văn?Kiếp trước cô và người này không chạm mắt, chỉ biết là bà ấy làm phó bí thư công xã Hoàng Oanh, hết sức trung thành với Tần Vạn Giang. Rõ ràng cấp bậc chênh lệch không nhiều lắm, làm biến mình thành phụ tá đắc lực của Tần Vạn Giang, làm cấp dưới trung thành.“Đúng vậy, bí thư Vu, đây chính là lãnh đạo nữ duy nhất của công xã Hoàng Anh chúng ta!” Mặc dù Hoàng Phượng Anh là nữ chủ nhiệm của đại đội sản xuất Đại Lao Tử nhưng so với lãnh đạo công xã thì còn kém xa. Nói đến chuyện này, giọng điệu có chút sùng bái.Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, đối với Hoàng Phượng Anh mà nói, Vu Văn càng giống như một mục tiêu và phương hướng nỗ lực của bà ấy.Quãng đường sau đó Cố Nguyệt Hoài không nói gì nữa, hai người thuận lợi về tới đại đội.Xe đạp vừa dừng lại, Hoàng Phượng Anh đã kéo Cố Nguyệt Hoài chạy đến chỗ chăn nuôi, sợ chậm một bước lãnh đạo công xã sẽ đi. Trong khoảng thời gian này bà ấy ở chung với Cố Nguyệt Hoài khá tốt, cũng hy vọng cuộc sống của cô có thể tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro