Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 200
Nhất Chi Đằng La
2025-03-03 20:01:52
Một đêm ngủ ngon.Buổi sáng, Cố Nguyệt Hoài làm xong bữa sáng, Cố Đình Hoài đúng giờ đưa cô đến công xã Hoàng Oanh làm việc.Cố Đình Hoài đưa cái gùi cao đến nửa người ở sau lưng cho Cố Nguyệt Hoài: “Nếu bận, buổi tối tan tầm muộn thì anh cả lại đến đón em.”Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Anh cả mau về đi, kẻo đi làm trễ đấy.”Cô đưa mắt nhìn Cố Đình Hoài rời đi, mới đeo gùi vào đơn vị. Vạn Thanh Lam còn chưa tới, Hoàng Bân Bân thì ngồi ngáp ở chỗ làm việc, cầm bút viết trong tay vẽ vẽ, dáng vẻ lơ là công việc.Cố Nguyệt Hoài đặt gùi ở bên chân, cầm tranh minh họa rời khỏi tổ ba biên tập, đi tới văn phòng của tổng biên tập Ngụy Lạc.Cô còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy tiếng tranh luận trong văn phòng, nhân vật chính của cuộc tranh luận là Ngụy Lạc và một người đàn ông trung niên xa lạ, mà ngọn nguồn của cuộc tranh luận là phần thiết kế tranh minh họa cho thơ cổ, quyển sách tranh sắp xuất bản của Nhật Báo Quần Chúng.“Tổng biên tập Ngụy, Lưu Tường học vẽ ở thành phố Chu Lan, là biên tập mỹ thuật hiếm hoi trong Nhật Báo Quần Chúng của chúng ta. Thử hỏi, trong đại tập thể Nhật Báo Quần Chúng này, ai có thể có lý lịch và kinh nghiệm hơn thế?”Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài lóe lên, bỗng nhiên đưa tay gõ cửa.Ngụy Lạc vốn dĩ đã bị Lưu Nhất Chu làm cho đau đầu, nghe được tiếng gõ cửa, lập tức lên tiếng cho người đi vào.Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa vào, nhìn hai người đang ngồi trên sô pha, không khí vô cùng căng thẳng.Một người, chính là tổng biên tập Ngụy Lạc với thân hình mỏng manh, khí chất mang theo chút u sầu. Mà người kia, lại là một người đàn ông trung niên với dáng vẻ đoan chính, cô không cần đoán cũng biết người ra sức tiến cử Lưu Tường chính là Lưu Nhất Chu, phó tổng biên tập của Nhật Báo Quần Chúng .“Tiểu Cố?” Ngụy Lạc nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì sửng sốt, theo bản năng lại nhìn thoáng qua Lưu Nhất Chu ở trước mặt.Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nói ra: “Tổng biên tập, trong tôi đã hoàn thành những công việc ở trong tổ, nghe nói hằng ngày Nhật Báo Quần Chúng của chúng ta còn có thể xuất bản một số sách báo nhi đồng và tranh vẽ tin tức, không biết có việc gì tôi giúp được không?”Ngụy Lạc vừa nghe, có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.Đương nhiên Cố Nguyệt Hoài không thể để bản thân trở thành người chỉ giỏi nói miệng, đưa một xấp bản thảo minh họa trong tay cho Ngụy Lạc: “Tổng biên tập, đây là bản thảo mà tôi vẽ hai ngày nay, bà xem thử.”Ngụy Lạc nhận lấy bản vẽ minh họa, xem từng tờ một, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ thưởng thức.Bà ấy làm biên tập hơn mười năm, cũng từng tiếp xúc với rất nhiều biên tập mỹ thuật, nhưng không thể không nói, Cố Nguyệt Hoài đủ để tính là người nổi bật trong đó. Tuấn mã trông rất sống động trên tranh minh họa, khuôn mặt tươi cười đón mặt trời, con ưng giương cánh bay lượn, mỗi một tấm đều rất tỉ mỉ sinh động, chỉ nhìn vào một góc đã có thể biết được toàn cảnh, khiến người ta cảm thấy trong lành.Lưu Nhất Chu nhíu mày nhìn Cố Nguyệt Hoài, lại nhìn Ngụy Lạc đang nhìn chằm chằm bản thảo minh họa không chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên chút dự cảm không tốt. Ông ta lại gần nhìn, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp nặng nề.Tuy rằng ông ta cố gắng giúp con gái Lưu Tường lấy được công việc vẽ minh họa cho thơ cổ, để cho cô ta có một số thành tích thực tế, từ đó địa vị ở đơn vị được nâng cao một bước, nhưng không thể không nói, so sánh kỹ năng vẽ của Lưu Tường với Cố Nguyệt Hoài thì kém không chỉ một bậc.Ông ta ngồi thẳng người, liếc về phía Cố Nguyệt Hoài: “Cô chính là Cố Nguyệt Hoài mà bí thư Tần đề cử tới?”Cố Nguyệt Hoài cười cười, lời này rõ biết còn cố hỏi, muốn chỉ rõ cô vào nhờ quan hệ mà thôi.“Phó tổng biên tập nói đùa rồi, đề cử sao? Tôi tưởng là bởi vì bí thư Tần coi trọng năng lực của tôi, mà Nhật Báo Quần Chúng lại vừa vặn thiếu nhân tài như tôi, cho nên bí thư Tần mới làm người trung gian, giật dây bắc cầu, chứ sao lại là đề cử?”Từ trước đến nay Cố Nguyệt Hoài không phải quả hồng mềm, cô tới đây chính vì muốn Ngụy Lạc sắp xếp một số công việc, làm ra thành tích. Tốt nhất có thể lấy được vị trí tổ trưởng tổ ba biên tập, mà điều không khéo chính là, vừa vặn đụng trúng Lưu Nhất Chu mà thôi.Đương nhiên, trong công việc, nếu muốn đạt được điều gì, đều phải dựa vào bản lĩnh. Nếu như Lưu Tường bởi vì quan hệ mà khăng khăng lấy đi công việc này, cô cũng không còn lời nào để nói.Lưu Nhất Chu sầm mặt lại, nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt tràn đầy vẻ không vui. Đương nhiên ông ta có biết có một người bất ngờ xuất hiện nhưng đối phương là người từ nông thôn tới, nên ông ta không để ở trong lòng, hôm nay xem ra đúng không phải dạng dễ chung sống.Ông ta vừa định nói, Ngụy Lạc đã nói: “Được rồi, tổng biên tập Lưu, ông về trước đi, có việc gì chúng ta nói sau.”Lưu Nhất Chu sốt ruột: “Tổng biên tập Ngụy!”Ông ta biết rõ, đây chỉ là lời xã giao, cái gì mà để sau đó nói, Cố Nguyệt Hoài đứng ở chỗ này như hổ rình mồi, chờ cô từ trong văn phòng đi ra ngoài, chỉ sợ đã là bụi trần lắng đọng, Lưu Tường ngay cả một ngụm canh cũng không có uống!Ngụy Lạc nhướng mí mắt, không nói lời nào nhìn Lưu Nhất Chu.Lưu Nhất Chu trì trệ, âm thầm nói thật xui xẻo, chợt dữ dằn trừng Cố Nguyệt Hoài một cái, khí thế hung hăng rời khỏi văn phòng.Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh, không hề bị ông ta hù dọa.Cô đã trải qua nhiều chuyện, còn sợ sự uy h.i.ế.p của một phó tổng biên tập?Ngụy Lạc khép bản thảo lại, nhìn thoáng qua Cố Nguyệt Hoài thong dong bình tĩnh, cười nói: “Tiểu Cố, năng lực của cô không thể nghi ngờ, tôi rất tin tưởng cô. Thế này đi, bên tôi có công việc vẽ tranh tin tức, trước tiên cô cầm về thử vẽ hình minh họa đi.”Vẽ minh họa thơ cổ vốn là nhiệm vụ quan trọng nhất gần đây, đương nhiên không thể tùy tiện giao cho một người làm.Chuyện này bà ấy phải suy nghĩ một chút, cũng phải thương lượng với các biên tập viên khác trong đơn vị. Về phần này cuối cùng miếng bánh sẽ rơi vào tay ai, cũng chưa biết được nhưng không thể phủ nhận một điều đó là có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn hảo, đối với bất kỳ ai cũng là một sự giúp đỡ.Cố Nguyệt Hoài cũng không bởi vì không lấy được công việc vẽ thơ cơ mà lộ vẻ thất vọng, cô ung dung nhận lấy tranh vẽ tin tức mà Ngụy Lạc đưa tới: “Tổng biên tập yên tâm, tôi sẽ hoàn thành thật tốt.”Nói xong, Cố Nguyệt Hoài không dừng lại nữa, cầm bản vẽ và tranh minh họa rời khỏi văn phòng của tổng biên tập.Ngụy Lạc nhìn bóng lưng cô, nhướng mày, thở phào nhẹ nhõm.Cứ chờ xem đi, chuyện vẽ thơ cổ sẽ còn ầm ĩ.Cố Nguyệt Hoài có công việc đã thấy hài lòng, vừa về tới văn phòng tổ ba biên tập thì vùi đầu vào công việc, cho đến khi nhìn thấy Vạn Thanh Lam khoan thai đến muộn đang nháy mắt ra hiệu.Hoàng Bân Bân thở dài với Vạn Thanh Lam, lắc đầu nói: “Nhanh làm việc đi.”Vạn Thanh Lam bĩu môi, lấy giấy bút ra, bắt đầu vắt hết óc soạn thảo.Không khí trong văn phòng rất hòa thuận, Cố Nguyệt Hoài cũng rất thích bầu không khí không bị quấy rầy này.Mãi cho đến tối tan tầm, cô mới đeo gùi tạm biệt đồng nghiệp.Trên đường trở về, cũng không quên tiến vào trong rừng cây không người, mang gạo mì đậu phồng từ trong không gian Tu Di, bỏ vào trong gùi. Chuẩn bị vật tư từ giờ trở đi, đến cuối năm cả nhà cũng không cần rầu rĩ vì chuyện ăn uống.Kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, Cố Nguyệt Hoài đều trải qua cuộc sống đi đi về về. Phòng của cô đã trở thành phòng chứa thức ăn, từng túi gạo mì xếp ngay ngắn cùng một chỗ, hạt đậu đầy đặn mượt mà cũng được Cố Đình Hoài cầm đến xưởng dầu ép thành từng lon từng lon dầu lạc thơm lừng bốn phía.Thời gian một tháng bỗng chốc trôi qua, nhiệt độ cũng giảm rất nhiều, đầu đông cũng đã bắt đầu có tuyết bay lả tả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro