Thập Niên 70: Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân
Chương 20
2024-08-20 11:53:32
Bình thường Lý Phượng Hoa cũng là một người ghê gớm, cãi nhau giật tóc với người ta không thành vấn đề, nhưng lúc này biết mình đã trở thành cái đích cho mọi chỉ trích, cho nên không dám nhiều lời, chỉ im lặng chịu đựng!
Trong lòng bà ta lôi Triệu Uyển Hương mắng một ngàn tám trăm lần, trốn về nhà rồi liền đóng cửa lại, tức không chịu nổi, vẻ mặt oán giận mắng đám hàng xóm miệng chó không mọc được ngà voi. Đám không biết xấu hổ này, là cái loại này loại kia, đủ lời khó nghe, mắng tới miệng sùi bọt mép mới không cam lòng xoay người rời đi.
Sau đó liền thấy hai chị em Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai đang ngồi xổm ở chân tường, không biết lấy đâu ra một cái bếp dầu nhỏ và một cái nồi nhỏ, đang nấu mỳ ăn.
Giữa nền xi măng trống trải bên cạnh hai đứa, mấy mâm đồ lễ buộc hoa hồng lớn trở thành tồn tại chói mắt nhất.
Lý Phượng Hoa nhìn thêm một lần cũng điên tiết.
Bà hoài nghi Triệu Uyển Hương cố ý để lại sự việc khó giải quyết này là để xem bà ta nhận đồ của Tưởng Hướng Vanh rồi làm sao ăn nói với người ta!
Ai có thể ngờ đứa con gái kế bình thường chẳng nói chẳng rằng kia, đến cuối cùng có thể tính kế mình ác liệt như vậy chứ?
Lý Phượng Hoa nghĩ tới đây liền tức giận không có chỗ xả, lại nhìn thấy hai đứa con gái thấy bà trở về cũng không biết lên tiếng chào hỏi, chỉ đến ý tới ăn một mình, lập tức càng bốc hỏa.
Bà bước tới vài bước, giơ chân đạp đổ bếp dầu xuống đất, mắng: "Ăn ăn, chỉ biết ăn thôi. Tao ở ngoài bị khinh bỉ, chúng mày ở nhà chồm hỗm ăn ngon uống tốt, còn có công lý hay không! Còn có mặt mũi đốt bếp dầu. Bếp lò ở ngoài cửa chưa đủ cho chúng mày dùng à. Hai đứa hoang phí này!"
Triệu Mai Mai bị dọa cho choáng váng, cũng không dám lên tiếng.
Ngược lại Triệu Đức Đệ chẳng sợ, cũng trợn trừng mắt lên giống mẹ, ném cái thìa cạch một cái, lớn tiếng chống đối mẹ: "Có phải mẹ bị mù rồi không? Lúc vào cửa không thấy chẳng còn có bếp lò sao? Mẹ ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ, con và Mai Mai còn ở ngoài tìm Triệu Uyển Hương cả một ngày. Một ngày không được một miếng cơm, thật vất vả mới bật được cái bếp dầu nấu chút đồ ăn. Giờ thì hay rồi, toàn bộ bị mẹ đá một cái không còn rồi!"
Trong lòng bà ta lôi Triệu Uyển Hương mắng một ngàn tám trăm lần, trốn về nhà rồi liền đóng cửa lại, tức không chịu nổi, vẻ mặt oán giận mắng đám hàng xóm miệng chó không mọc được ngà voi. Đám không biết xấu hổ này, là cái loại này loại kia, đủ lời khó nghe, mắng tới miệng sùi bọt mép mới không cam lòng xoay người rời đi.
Sau đó liền thấy hai chị em Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai đang ngồi xổm ở chân tường, không biết lấy đâu ra một cái bếp dầu nhỏ và một cái nồi nhỏ, đang nấu mỳ ăn.
Giữa nền xi măng trống trải bên cạnh hai đứa, mấy mâm đồ lễ buộc hoa hồng lớn trở thành tồn tại chói mắt nhất.
Lý Phượng Hoa nhìn thêm một lần cũng điên tiết.
Bà hoài nghi Triệu Uyển Hương cố ý để lại sự việc khó giải quyết này là để xem bà ta nhận đồ của Tưởng Hướng Vanh rồi làm sao ăn nói với người ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai có thể ngờ đứa con gái kế bình thường chẳng nói chẳng rằng kia, đến cuối cùng có thể tính kế mình ác liệt như vậy chứ?
Lý Phượng Hoa nghĩ tới đây liền tức giận không có chỗ xả, lại nhìn thấy hai đứa con gái thấy bà trở về cũng không biết lên tiếng chào hỏi, chỉ đến ý tới ăn một mình, lập tức càng bốc hỏa.
Bà bước tới vài bước, giơ chân đạp đổ bếp dầu xuống đất, mắng: "Ăn ăn, chỉ biết ăn thôi. Tao ở ngoài bị khinh bỉ, chúng mày ở nhà chồm hỗm ăn ngon uống tốt, còn có công lý hay không! Còn có mặt mũi đốt bếp dầu. Bếp lò ở ngoài cửa chưa đủ cho chúng mày dùng à. Hai đứa hoang phí này!"
Triệu Mai Mai bị dọa cho choáng váng, cũng không dám lên tiếng.
Ngược lại Triệu Đức Đệ chẳng sợ, cũng trợn trừng mắt lên giống mẹ, ném cái thìa cạch một cái, lớn tiếng chống đối mẹ: "Có phải mẹ bị mù rồi không? Lúc vào cửa không thấy chẳng còn có bếp lò sao? Mẹ ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ, con và Mai Mai còn ở ngoài tìm Triệu Uyển Hương cả một ngày. Một ngày không được một miếng cơm, thật vất vả mới bật được cái bếp dầu nấu chút đồ ăn. Giờ thì hay rồi, toàn bộ bị mẹ đá một cái không còn rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro