Thập Niên 70: Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân
Chương 6
2024-08-20 11:53:32
Bà ta tức giận nói: “Chị không cần phỉnh tôi, hai bộ quần áo mới, tám chiếc chăn mới, còn muốn chăn lông dê, rương gỗ nhãn…”
Triệu Ngọc Lan không quản được chuyện này.
Nhiều năm như vậy, trong nhà em trai bà đều do Lý Phượng Hoa chưởng gia, bà không tin Lý Phượng Hoa không để dành được chút gì.
Bà nói: "Đó chính là chuyện của em dâu, dù sao em cũng bảo chị tới giúp. Giúp được rồi thì nhiệm vụ của chị hoàn thành, chỉ chờ uống rượu mừng Uyển Hương thôi!"
“Đúng rồi chị nhắc nhở em nhanh lên, cẩn thận ngày nào đó nó đổi ý, xem em có khóc không?”
“……”
Lý Phượng Hoa trong lòng bực bội muốn chết, quả thực có khổ nói không nên lời. Bà ta nghĩ thầm Triệu Uyển Hương đổi ý là điều không thể, dù bà ta có phải nhét cũng đẩy cô vào động phòng.
……
Triệu Uyển Hương không nhìn hai người ở bên ngoài nói nhỏ, âm thầm tính toán tương lai của mình.
Cô trọng sinh trở về, vốn không muốn tiếp tục đợi ở đây chịu đựng mấy kẻ kia. Nhưng tạm thời quyết định, trước khi đi tuyệt đối không thể để cho bọn họ được sống khá giả.
Sau đó, cô sẽ đi làm chuyện quan trọng hơn – đi tìm Thẩm Phụng.
Thẩm Phụng là con trai của bạn thân mẹ cô, lớn hơn cô năm tuổi, năm nay hai mươi lăm tuổi, lúc này đang ở biên cương xây dựng tổ quốc.
Trước khi mẹ ruột cô qua đời, thường xuyên lui tới nhà Thẩm Phụng, cô và Thẩm Phụng quen biết từ nhỏ.
Nhưng sau đó mẹ ruột nàng qua đời, Thẩm Phụng không tới vài năm sau lại vào bộ đội, bọn họ ngoại trừ thỉnh thoảng liên lạc thư từ, cũng rất ít gặp mặt.
Cho nên khi đó cô vẫn coi Thẩm Phụng là một người anh trai phương xa thỉnh thoảng quan tâm mình. Quan hệ không quen thuộc như vậy, làm sao cũng không ngờ rằng anh vừa nhận được tin tức mình bị ép gả cho Tưởng Hướng Vanh.
Lại lặn lội xa xôi từ biên cương vội vàng chạy về ngăn cản, không chỉ đại náo hôn lễ, mạnh mẽ mang cô rời đi, còn tìm mọi cách giúp cô thoát khỏi Tưởng Hướng Vanh và Lý Phượng Hoa.
Trước khi anh trở lại biên cương hứa hẹn cưới cô, cho cô một gia đình hạnh phúc, chung thuỷ với cô cả đời.
Nhưng lúc ấy không ai ngờ, đó lại là lần cuối cùng hai người gặp mặt.
Triệu Ngọc Lan không quản được chuyện này.
Nhiều năm như vậy, trong nhà em trai bà đều do Lý Phượng Hoa chưởng gia, bà không tin Lý Phượng Hoa không để dành được chút gì.
Bà nói: "Đó chính là chuyện của em dâu, dù sao em cũng bảo chị tới giúp. Giúp được rồi thì nhiệm vụ của chị hoàn thành, chỉ chờ uống rượu mừng Uyển Hương thôi!"
“Đúng rồi chị nhắc nhở em nhanh lên, cẩn thận ngày nào đó nó đổi ý, xem em có khóc không?”
“……”
Lý Phượng Hoa trong lòng bực bội muốn chết, quả thực có khổ nói không nên lời. Bà ta nghĩ thầm Triệu Uyển Hương đổi ý là điều không thể, dù bà ta có phải nhét cũng đẩy cô vào động phòng.
……
Triệu Uyển Hương không nhìn hai người ở bên ngoài nói nhỏ, âm thầm tính toán tương lai của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô trọng sinh trở về, vốn không muốn tiếp tục đợi ở đây chịu đựng mấy kẻ kia. Nhưng tạm thời quyết định, trước khi đi tuyệt đối không thể để cho bọn họ được sống khá giả.
Sau đó, cô sẽ đi làm chuyện quan trọng hơn – đi tìm Thẩm Phụng.
Thẩm Phụng là con trai của bạn thân mẹ cô, lớn hơn cô năm tuổi, năm nay hai mươi lăm tuổi, lúc này đang ở biên cương xây dựng tổ quốc.
Trước khi mẹ ruột cô qua đời, thường xuyên lui tới nhà Thẩm Phụng, cô và Thẩm Phụng quen biết từ nhỏ.
Nhưng sau đó mẹ ruột nàng qua đời, Thẩm Phụng không tới vài năm sau lại vào bộ đội, bọn họ ngoại trừ thỉnh thoảng liên lạc thư từ, cũng rất ít gặp mặt.
Cho nên khi đó cô vẫn coi Thẩm Phụng là một người anh trai phương xa thỉnh thoảng quan tâm mình. Quan hệ không quen thuộc như vậy, làm sao cũng không ngờ rằng anh vừa nhận được tin tức mình bị ép gả cho Tưởng Hướng Vanh.
Lại lặn lội xa xôi từ biên cương vội vàng chạy về ngăn cản, không chỉ đại náo hôn lễ, mạnh mẽ mang cô rời đi, còn tìm mọi cách giúp cô thoát khỏi Tưởng Hướng Vanh và Lý Phượng Hoa.
Trước khi anh trở lại biên cương hứa hẹn cưới cô, cho cô một gia đình hạnh phúc, chung thuỷ với cô cả đời.
Nhưng lúc ấy không ai ngờ, đó lại là lần cuối cùng hai người gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro