Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo Hôi
Chương 41
2024-08-22 07:38:15
Trình Hiểu Yến nhanh chóng bỏ công việc đang làm dở trên tay xuống đi theo người của Lâm gia ra khỏi nhà, đóng kỹ cửa một nhà đi thẳng đến đại đội.
“Giữa trưa nóng muốn chết còn không cho người khác nghỉ ngơi, ở đại đội rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Dọc đường đi mọi người đều ồn ào, đều đang suy đoán xem liệu có chuyện gì lớn hay không?
Ngược lại trong lòng Trình Hiểu Yến lại có chút suy đoán, cô vươn tay nhéo cánh tay của Lâm Khải Sinh, nhỏ giọng thì thầm với anh, kể ngắn gọn chuyện vừa xảy ra ở nhà thanh niên cho anh nghe. Tuy nhiên cả hai người đều không tin lời của Đổng Gia Anh về sợi dây chuyền đó.
“Được rồi, được rồi, mọi người trật tự một chút.”
Sau khi mọi người đến đông đủ, đội trưởng đứng trước cửa đại đội cầm một chiếc loa lớn hướng về phía mọi người hô vài câu. Bên cạnh anh ta là một thanh niên đã tìm tới nhờ hỗ trợ còn có mấy cán bộ bên đại đội.
Tiếng nói của mọi người dần im lặng, nhưng anh mắt họ vẫn nhìn về phía đội thanh niên trẻ gần mười người kia.
“Giữa trưa đang là giờ nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn gọi mọi người chạy tới để làm gì. Chỉ là trong đội chúng ta đã xảy ra chuyện lớn, cho nên phải gọi mọi người đến chúng ta cùng thảo luận.”
"Đại đội, chuyện gì xảy ra vậy? Nóng chết người rồi! Nói nhanh đi, có chuyện gì thì nói, đừng ngồi đó kêu ca..."
"Haha..." Trình Hiểu Yến nhìn sắc mặt của đại đội có chút u ám, sau đó nhìn về phía người phụ nữ vừa lên tiếng chính là chị goá Hà đã dũng cảm đột nhập vào nhà cô. Hiện tại mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chị ta, nhưng chị ta không quan tâm. Thậm chí, chị ta còn lấy ngón tay khỏi tai, thổi một hơi lên ngón tay đó.
Nhìn thấy mọi người cười nhạo chị ta và đội trưởng, người này lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Tay đại đội cầm loa siết chặt: "Mọi người im lặng, im cả đi.”
“Đại đội, có chuyện gì thế!”
“Đúng thế! Đúng rồi! Chuyện gì vậy trời!”
……
Mọi người thoải mái cười cợt, không mấy tin rằng đại đội có thể có chuyện gì quan trọng.
Đại đội Lâm Ái Quốc tỏ ra căng thẳng, hét to vào loa: “Ai còn ồn ào, tôi trừ điểm công việc của người đó.”
“Giữa trưa nóng muốn chết còn không cho người khác nghỉ ngơi, ở đại đội rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Dọc đường đi mọi người đều ồn ào, đều đang suy đoán xem liệu có chuyện gì lớn hay không?
Ngược lại trong lòng Trình Hiểu Yến lại có chút suy đoán, cô vươn tay nhéo cánh tay của Lâm Khải Sinh, nhỏ giọng thì thầm với anh, kể ngắn gọn chuyện vừa xảy ra ở nhà thanh niên cho anh nghe. Tuy nhiên cả hai người đều không tin lời của Đổng Gia Anh về sợi dây chuyền đó.
“Được rồi, được rồi, mọi người trật tự một chút.”
Sau khi mọi người đến đông đủ, đội trưởng đứng trước cửa đại đội cầm một chiếc loa lớn hướng về phía mọi người hô vài câu. Bên cạnh anh ta là một thanh niên đã tìm tới nhờ hỗ trợ còn có mấy cán bộ bên đại đội.
Tiếng nói của mọi người dần im lặng, nhưng anh mắt họ vẫn nhìn về phía đội thanh niên trẻ gần mười người kia.
“Giữa trưa đang là giờ nghỉ ngơi, tôi cũng không muốn gọi mọi người chạy tới để làm gì. Chỉ là trong đội chúng ta đã xảy ra chuyện lớn, cho nên phải gọi mọi người đến chúng ta cùng thảo luận.”
"Đại đội, chuyện gì xảy ra vậy? Nóng chết người rồi! Nói nhanh đi, có chuyện gì thì nói, đừng ngồi đó kêu ca..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Haha..." Trình Hiểu Yến nhìn sắc mặt của đại đội có chút u ám, sau đó nhìn về phía người phụ nữ vừa lên tiếng chính là chị goá Hà đã dũng cảm đột nhập vào nhà cô. Hiện tại mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chị ta, nhưng chị ta không quan tâm. Thậm chí, chị ta còn lấy ngón tay khỏi tai, thổi một hơi lên ngón tay đó.
Nhìn thấy mọi người cười nhạo chị ta và đội trưởng, người này lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Tay đại đội cầm loa siết chặt: "Mọi người im lặng, im cả đi.”
“Đại đội, có chuyện gì thế!”
“Đúng thế! Đúng rồi! Chuyện gì vậy trời!”
……
Mọi người thoải mái cười cợt, không mấy tin rằng đại đội có thể có chuyện gì quan trọng.
Đại đội Lâm Ái Quốc tỏ ra căng thẳng, hét to vào loa: “Ai còn ồn ào, tôi trừ điểm công việc của người đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro