Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan
Chương 13
Thiên Tĩnh/禅静
2024-09-02 01:05:01
Editor: Hannah
Trương Manh nhớ tới người đàn ông giúp đỡ mình lúc trước, cô vẫn còn muốn cám ơn người ta, nếu lần trước không phải là người ta ra tay giúp đỡ thì không biết cô sẽ như thế nào đâu, còn có quyển sách anh đưa cho cô, thật ra đã giúp cô rất nhiều.
Sau khi luyện thứ kia, cô phát hiện mình làm chuyện gì đều rất nhanh, sức lực cả người cũng lớn hơn không ít.
Trương Vũ lại ngáp một cái, cuối cùng nhớ ra Trương Manh tìm mình có chuyện: “Đúng rồi, cô tìm tôi làm gì?”
Trương Manh vỗ đầu mình: “Ôi chao, nói chuyện với cô một hồi suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính, chuyện cô nói có quan lớn trên thị trấn tới tìm tôi đó. Tôi đã đồng ý đi giúp đỡ người ta rồi, cô đi cùng tôi nhé.”
Trương Vũ gật đầu: “Được thôi, cô cầm theo cái ô kia, tôi núp dưới cái ô đi theo cô là được.”
Nói xong chuyện này, Trương Manh mới đi vào phòng bếp thông báo cho bà nội Trương.
“Cái gì, cháu muốn đi cùng người kia lên thị trấn?”
Vừa nghe thấy cháu gái phải lên thị trấn, trên mặt bà nội Trương đầy vẻ lo lắng.
Trương Manh thấy bà nội không an lòng, lập tức đi đến bên cạnh cầm tay bà ấy: “Bà nội, đừng sợ, cháu thật sự có quen biết với chú Hà, chú ấy sẽ không làm hại cháu.”
Bà nội Trương vẫn không hết lo sợ: “Manh Nhi, cháu phải sống thật tốt, đừng đồng ý với người ta làm mấy chuyện không nên làm. Mặc dù nhà chúng ta nghèo nhưng không cần cháu phải hi sinh, cháu biết không?”
Dù bà nội Trương không nói rõ nhưng Trương Manh vẫn hiểu, bà nội cô đang nghi ngờ cô đồng ý làm mấy chuyện như giao dịch trai gái với Hà Kim Thành.
“Bà nội, bà nghĩ đi đâu thế, cháu thật sự đi giúp đỡ chú Hà một việc thôi.” Trương Manh dở khóc dở cười nhìn bà nội.
Cô không ngờ tuổi tác bà đã lớn như thế này mà suy nghĩ còn đi trước như vậy.
Bà nội Trương nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cháu gái, đột nhiên ngẩn ra: “Thật sự không giống như tưởng tượng của bà nội chứ?”
Trương Manh bật cười: “Thật sự không phải mà, cháu chỉ qua đó giúp đỡ thôi.”
Trên mặt bà nội Trương thoáng qua vẻ lúng túng: “Cháu chỉ là một cô gái, có thể giúp loại người có quyền có thế như cậu ta chuyện gì chứ.”
Trương Manh hé miệng, khóe miệng cô chợt nhẹ nhàng cong lên, tiến lại thì thầm bên tai bà nội Trương: “Cháu biết bắt ma đó.”
Bà nội Trương nghe xong câu này thì đơ người một lúc rồi lại cười khì khì: “Cái đứa này, sao không thể tìm một lời nói dối hay hơn để gạt bà nội chứ? Tuy bà già rồi nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn. Cháu gái của bà trông như thế nào mà bà còn không biết à, đừng có mà gạt bà nội.”
Trương Manh mở to đôi mắt ngây thơ nhìn bà nội đang mỉm cười, cô bất lực nói: “Bà nội, những gì cháu nói đều là thật. Sao bà không tin cháu nói chứ? Cháu thật sự biết bắt ma đó.”
“Được rồi. Còn nói dối nữa là bà giận đó nha.” Bà nội Trương cảnh cáo xong, mỉm cười và gõ nhẹ lên đỉnh đầu của Trương Manh.
Trương Manh sờ cái đầu bị bà ấy gõ, vẻ mặt bất lực. Những gì cô nói đều là lời thật lòng, sao bà nội lại không chịu tin chuyện cô biết bắt ma kia chứ?
Lúc đi theo Hà Kim Thành rời khỏi đó, Trương Manh mang một chiếc ô, đeo balo trên lưng và ngồi lên xe người ta rời khỏi thôn Trương Gia. Từ thôn Trương Gia đến thị trấn mất ít nhất một giờ đi bộ, nhưng nếu ngồi xe thì chưa đến nửa tiếng là đã tới nơi.
Từ trên xe bước xuống, chân Trương Manh giẫm lên sàn bê tông của thị trấn, cô cảm thán về việc có phương tiện đi lại đúng là tốt thật. Cô thề, đợi sau này có tiền thì nhất định phải mua một chiếc xe hơi để lái.
“Đồng chí Trương, nhà tôi ở tầng bốn của tòa nhà phía trước, mời.” Hà Kim Thành tỏ ra khách sáo mời Trương Manh.
“Được, phiền chú Hà đi trước dẫn đường, tôi sẽ đi theo sau.”
Hà Kim Thành cũng không nghĩ nhiều, ông ấy gật đầu và đi về phía trước. Trương Manh đi theo phía sau, quan sát một số tòa nhà, cô phát hiện nhà lầu nơi này đều là bốn tầng bao quanh nhau, tạo thành một vòng tròn. Cô quay đầu nhìn cổng lớn mà họ vừa mới bước vào rồi thở dài, nơi này không thu hút ma mới lạ.
Nghĩ đến mấy chuyện này, Trương Manh chợt dừng bước. Lúc nãy hình như cô nhìn ra được phong thuỷ nơi này, không ngờ cô chỉ xem nửa quyển sách mà đã lợi hại như vậy. Nghĩ thế, trong lòng Trương Manh trở nên kích động, hận không thể chạy về nhà đọc nốt phần còn lại của cuốn sách ngay bây giờ.
“Đừng có đứng ngây ra đó, nhìn đường cho tử tế vào. Tôi cảm thấy tòa nhà phía trước không được tốt lắm, thứ ở bên trong có sức mạnh rất lớn, cô nhớ cẩn thận đấy.” Chính ngay lúc này, giọng của Trương Vũ bay vào tai cô.
Trương Manh nhớ tới người đàn ông giúp đỡ mình lúc trước, cô vẫn còn muốn cám ơn người ta, nếu lần trước không phải là người ta ra tay giúp đỡ thì không biết cô sẽ như thế nào đâu, còn có quyển sách anh đưa cho cô, thật ra đã giúp cô rất nhiều.
Sau khi luyện thứ kia, cô phát hiện mình làm chuyện gì đều rất nhanh, sức lực cả người cũng lớn hơn không ít.
Trương Vũ lại ngáp một cái, cuối cùng nhớ ra Trương Manh tìm mình có chuyện: “Đúng rồi, cô tìm tôi làm gì?”
Trương Manh vỗ đầu mình: “Ôi chao, nói chuyện với cô một hồi suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính, chuyện cô nói có quan lớn trên thị trấn tới tìm tôi đó. Tôi đã đồng ý đi giúp đỡ người ta rồi, cô đi cùng tôi nhé.”
Trương Vũ gật đầu: “Được thôi, cô cầm theo cái ô kia, tôi núp dưới cái ô đi theo cô là được.”
Nói xong chuyện này, Trương Manh mới đi vào phòng bếp thông báo cho bà nội Trương.
“Cái gì, cháu muốn đi cùng người kia lên thị trấn?”
Vừa nghe thấy cháu gái phải lên thị trấn, trên mặt bà nội Trương đầy vẻ lo lắng.
Trương Manh thấy bà nội không an lòng, lập tức đi đến bên cạnh cầm tay bà ấy: “Bà nội, đừng sợ, cháu thật sự có quen biết với chú Hà, chú ấy sẽ không làm hại cháu.”
Bà nội Trương vẫn không hết lo sợ: “Manh Nhi, cháu phải sống thật tốt, đừng đồng ý với người ta làm mấy chuyện không nên làm. Mặc dù nhà chúng ta nghèo nhưng không cần cháu phải hi sinh, cháu biết không?”
Dù bà nội Trương không nói rõ nhưng Trương Manh vẫn hiểu, bà nội cô đang nghi ngờ cô đồng ý làm mấy chuyện như giao dịch trai gái với Hà Kim Thành.
“Bà nội, bà nghĩ đi đâu thế, cháu thật sự đi giúp đỡ chú Hà một việc thôi.” Trương Manh dở khóc dở cười nhìn bà nội.
Cô không ngờ tuổi tác bà đã lớn như thế này mà suy nghĩ còn đi trước như vậy.
Bà nội Trương nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cháu gái, đột nhiên ngẩn ra: “Thật sự không giống như tưởng tượng của bà nội chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Manh bật cười: “Thật sự không phải mà, cháu chỉ qua đó giúp đỡ thôi.”
Trên mặt bà nội Trương thoáng qua vẻ lúng túng: “Cháu chỉ là một cô gái, có thể giúp loại người có quyền có thế như cậu ta chuyện gì chứ.”
Trương Manh hé miệng, khóe miệng cô chợt nhẹ nhàng cong lên, tiến lại thì thầm bên tai bà nội Trương: “Cháu biết bắt ma đó.”
Bà nội Trương nghe xong câu này thì đơ người một lúc rồi lại cười khì khì: “Cái đứa này, sao không thể tìm một lời nói dối hay hơn để gạt bà nội chứ? Tuy bà già rồi nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn. Cháu gái của bà trông như thế nào mà bà còn không biết à, đừng có mà gạt bà nội.”
Trương Manh mở to đôi mắt ngây thơ nhìn bà nội đang mỉm cười, cô bất lực nói: “Bà nội, những gì cháu nói đều là thật. Sao bà không tin cháu nói chứ? Cháu thật sự biết bắt ma đó.”
“Được rồi. Còn nói dối nữa là bà giận đó nha.” Bà nội Trương cảnh cáo xong, mỉm cười và gõ nhẹ lên đỉnh đầu của Trương Manh.
Trương Manh sờ cái đầu bị bà ấy gõ, vẻ mặt bất lực. Những gì cô nói đều là lời thật lòng, sao bà nội lại không chịu tin chuyện cô biết bắt ma kia chứ?
Lúc đi theo Hà Kim Thành rời khỏi đó, Trương Manh mang một chiếc ô, đeo balo trên lưng và ngồi lên xe người ta rời khỏi thôn Trương Gia. Từ thôn Trương Gia đến thị trấn mất ít nhất một giờ đi bộ, nhưng nếu ngồi xe thì chưa đến nửa tiếng là đã tới nơi.
Từ trên xe bước xuống, chân Trương Manh giẫm lên sàn bê tông của thị trấn, cô cảm thán về việc có phương tiện đi lại đúng là tốt thật. Cô thề, đợi sau này có tiền thì nhất định phải mua một chiếc xe hơi để lái.
“Đồng chí Trương, nhà tôi ở tầng bốn của tòa nhà phía trước, mời.” Hà Kim Thành tỏ ra khách sáo mời Trương Manh.
“Được, phiền chú Hà đi trước dẫn đường, tôi sẽ đi theo sau.”
Hà Kim Thành cũng không nghĩ nhiều, ông ấy gật đầu và đi về phía trước. Trương Manh đi theo phía sau, quan sát một số tòa nhà, cô phát hiện nhà lầu nơi này đều là bốn tầng bao quanh nhau, tạo thành một vòng tròn. Cô quay đầu nhìn cổng lớn mà họ vừa mới bước vào rồi thở dài, nơi này không thu hút ma mới lạ.
Nghĩ đến mấy chuyện này, Trương Manh chợt dừng bước. Lúc nãy hình như cô nhìn ra được phong thuỷ nơi này, không ngờ cô chỉ xem nửa quyển sách mà đã lợi hại như vậy. Nghĩ thế, trong lòng Trương Manh trở nên kích động, hận không thể chạy về nhà đọc nốt phần còn lại của cuốn sách ngay bây giờ.
“Đừng có đứng ngây ra đó, nhìn đường cho tử tế vào. Tôi cảm thấy tòa nhà phía trước không được tốt lắm, thứ ở bên trong có sức mạnh rất lớn, cô nhớ cẩn thận đấy.” Chính ngay lúc này, giọng của Trương Vũ bay vào tai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro