Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan
Chương 17
Thiên Tĩnh/禅静
2024-09-02 01:05:01
Editor: Hannah
Quỷ đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà. Hoàng Thanh Thiên không nhìn cô ta, mà quay sang nhìn Trương Manh: "Sao nào, bổn đại tiên trông cũng được chứ hả?"
Lúc này Trương Manh mới nghiêm túc quan sát khuôn mặt của Hoàng Thanh Thiên, phát hiện Hoàng đại tiên này trông cũng khá phết, không kém cạnh gì các nam minh tinh hậu thế.
"Rất được, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, cậu tự giải quyết chuyện của mình đi. Tôi xong việc rồi, tôi muốn về nhà." Cô đã đi lâu như vậy rồi, bà nội ở nhà nhất định đang lo cho cô chết đi được.
Trương Manh quay người đi, không nhìn thấy Hoàng Thanh Thiên vẫn còn đang há hốc miệng muốn nói gì đó, cô sải bước đi ra khỏi phòng.
Hai vợ chồng Kim Thành từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng đợi ở ngoài, vừa thấy Trương Manh đi ra, hai vợ chồng lập tức xông tới một trước một sau hỏi thăm: "Sao rồi, con gái của tôi thế nào rồi?"
"Xong việc rồi sao?"
Trương Manh nhìn hai vợ chồng, gật đầu: "Giải quyết xong rồi, nhưng mà hai người cũng đừng quên chuyện đã đồng ý với Hoàng đại tiên. Nếu như lại chọc nó xù lông lên thì tôi cũng không dám nghĩ đến hậu quả đâu, nói chung hai người cứ nhớ chuyện đã đồng ý với anh ta là được."
"Nhất định rồi, chúng tôi nhớ kỹ mà." Hà Kim Thành gật đầu.
Thấy mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, cũng đến lúc cô nên ra về rồi. Trương Manh nói cô muốn về nhà.
Hà Kim Thành lập tức liếc mắt ra hiệu cho vợ mình, Lý Đại Phượng lập tức chạy vào nhà bếp.
Chỉ chốc lát sau, lúc bà ấy đi ra ngoài thì trên tay xách một bao gạo chừng mười cân, còn có nửa cái đùi heo, chắc là để lại lúc giết heo hôm nay.
Hà Kim Thành giật lấy đồ để xuống bên chân Trương Manh: "Đồng chí Trương, những thứ này đều là một chút tấm lòng của cả nhà chúng tôi dành cho cô, cô nhất định phải nhận lấy. Ngoài ra, đây là tiền công cô đã giúp chúng tôi hôm nay, cô cũng phải nhận lấy đấy."
Trương Manh thấy Hà Kim Thành móc tiền ra, thấy năm tờ tiền thì cô hú hồn, đây là lần đầu tiên cô kiếm được nhiều tiền như vậy đó.
"Đây là cho tôi à?" Trương Manh ngạc nhiên đến mức đứng sững ra một hồi cũng quên mất phải đưa tay ra nhận lấy số tiền này.
Hai vợ chồng Hà Kim Thành thấy cô không nhận lấy, còn tưởng là cô đang chê ít tiền.
Hà Kim Thành dè dặt nhìn Trương Manh, hỏi cô: "Đồng chí Trương, có phải nhiêu đây hơi ít không? Cô cứ nói đi, chúng tôi sẽ trả mà."
Trong thời đại này, nếu có thể thì vẫn nên cố gắng kết thân với những người tài giỏi như Trương Manh. Chuyện tương lai đâu có nói trước được gì, không chừng một ngày nào đó lại phải nhờ vả người ta giúp đỡ thì sao.
Trương Manh bừng tỉnh mới biết dáng vẻ ngây ngẩn của mình đã dọa cho vợ chồng nhà người ta sợ hãi.
Cô vội vàng giải thích: "Không phải đâu, tôi không có chê tiền ít, thật đó. Tôi còn cảm thấy chỗ này nhiều quá nữa là, tôi cũng không giúp được gì nhiều, hai người trả công cho tôi khiến tôi cũng thấy hơi ngại. Hay là tôi chỉ lấy chỗ đồ này thôi, hai người giữ lấy chỗ tiền này đi." Cô đẩy năm tờ tiền này lại.
Hà Kim Thành cười, lại đẩy tiền về phía Trương Manh một lần nữa: "Không, cô thấy chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng với hai vợ chồng chúng tôi thì đó là chuyện lớn đó. Nếu không có cô giúp đỡ thì không biết bây giờ con gái tôi ra sao nữa."
Trương Manh thấy Hà Kim Thành có thành ý như vậy thì nhất thời có chút khó xử, cuối cùng cô thở dài: "Thôi được rồi, tôi nhận, nhưng tôi cũng không nhận suông, tôi cho chú thím vài lời khuyên vậy. Sau khi con gái hai người tỉnh dậy thì hai người nói với cô ấy, bảo cô ấy đừng làm mấy chuyện phỉ báng thánh thần nữa, làm thế không tốt đâu."
Qua chuyện lần này, hai vợ chồng Hà Kim Thành cũng mới biết được không ngờ con gái của bọn họ lúc đi học còn lén lút làm những chuyện như vậy.
Nếu bọn họ biết sớm thì đã ngăn cản lâu rồi.
Có lẽ là những đứa trẻ đó không tin vào thần linh gì đó, nhưng bọn họ thì khác. Bọn họ đã sống lâu như vậy rồi, trên đời này có nhiều chuyện kỳ lạ, bọn họ không chỉ nghe nhiều lần mà còn gặp không ít, đương nhiên là tin hơn cả tin.
"Chắc chắn rồi, cô yên tâm, chờ con bé tỉnh lại, vợ chồng chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó. Khẳng định sẽ không để nó làm ra những chuyện như thế nữa."
Trương Manh gật đầu, có điều nghĩ đến chuyện vợ chồng người ta vừa gửi đồ, vừa gửi tiền mà mình chỉ giúp người ta được có chút việc cỏn con, lấy nhiều đồ như vậy thật sự có hơi ngại. Dù sao đây cũng là chuyện nên giúp, ở hiền gặp lành mới phải đạo.
Trương Manh nghĩ ngợi, cô nhớ tới phong thủy của căn nhà này, vì vậy quyết định làm người tốt, giúp cả gia đình này một lần.
"Chú Hà, tôi muốn nói một chuyện, có điều nếu hai người không tin cũng không sao, coi như tôi nói miệng cũng được."
Quỷ đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà. Hoàng Thanh Thiên không nhìn cô ta, mà quay sang nhìn Trương Manh: "Sao nào, bổn đại tiên trông cũng được chứ hả?"
Lúc này Trương Manh mới nghiêm túc quan sát khuôn mặt của Hoàng Thanh Thiên, phát hiện Hoàng đại tiên này trông cũng khá phết, không kém cạnh gì các nam minh tinh hậu thế.
"Rất được, bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, cậu tự giải quyết chuyện của mình đi. Tôi xong việc rồi, tôi muốn về nhà." Cô đã đi lâu như vậy rồi, bà nội ở nhà nhất định đang lo cho cô chết đi được.
Trương Manh quay người đi, không nhìn thấy Hoàng Thanh Thiên vẫn còn đang há hốc miệng muốn nói gì đó, cô sải bước đi ra khỏi phòng.
Hai vợ chồng Kim Thành từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng đợi ở ngoài, vừa thấy Trương Manh đi ra, hai vợ chồng lập tức xông tới một trước một sau hỏi thăm: "Sao rồi, con gái của tôi thế nào rồi?"
"Xong việc rồi sao?"
Trương Manh nhìn hai vợ chồng, gật đầu: "Giải quyết xong rồi, nhưng mà hai người cũng đừng quên chuyện đã đồng ý với Hoàng đại tiên. Nếu như lại chọc nó xù lông lên thì tôi cũng không dám nghĩ đến hậu quả đâu, nói chung hai người cứ nhớ chuyện đã đồng ý với anh ta là được."
"Nhất định rồi, chúng tôi nhớ kỹ mà." Hà Kim Thành gật đầu.
Thấy mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, cũng đến lúc cô nên ra về rồi. Trương Manh nói cô muốn về nhà.
Hà Kim Thành lập tức liếc mắt ra hiệu cho vợ mình, Lý Đại Phượng lập tức chạy vào nhà bếp.
Chỉ chốc lát sau, lúc bà ấy đi ra ngoài thì trên tay xách một bao gạo chừng mười cân, còn có nửa cái đùi heo, chắc là để lại lúc giết heo hôm nay.
Hà Kim Thành giật lấy đồ để xuống bên chân Trương Manh: "Đồng chí Trương, những thứ này đều là một chút tấm lòng của cả nhà chúng tôi dành cho cô, cô nhất định phải nhận lấy. Ngoài ra, đây là tiền công cô đã giúp chúng tôi hôm nay, cô cũng phải nhận lấy đấy."
Trương Manh thấy Hà Kim Thành móc tiền ra, thấy năm tờ tiền thì cô hú hồn, đây là lần đầu tiên cô kiếm được nhiều tiền như vậy đó.
"Đây là cho tôi à?" Trương Manh ngạc nhiên đến mức đứng sững ra một hồi cũng quên mất phải đưa tay ra nhận lấy số tiền này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai vợ chồng Hà Kim Thành thấy cô không nhận lấy, còn tưởng là cô đang chê ít tiền.
Hà Kim Thành dè dặt nhìn Trương Manh, hỏi cô: "Đồng chí Trương, có phải nhiêu đây hơi ít không? Cô cứ nói đi, chúng tôi sẽ trả mà."
Trong thời đại này, nếu có thể thì vẫn nên cố gắng kết thân với những người tài giỏi như Trương Manh. Chuyện tương lai đâu có nói trước được gì, không chừng một ngày nào đó lại phải nhờ vả người ta giúp đỡ thì sao.
Trương Manh bừng tỉnh mới biết dáng vẻ ngây ngẩn của mình đã dọa cho vợ chồng nhà người ta sợ hãi.
Cô vội vàng giải thích: "Không phải đâu, tôi không có chê tiền ít, thật đó. Tôi còn cảm thấy chỗ này nhiều quá nữa là, tôi cũng không giúp được gì nhiều, hai người trả công cho tôi khiến tôi cũng thấy hơi ngại. Hay là tôi chỉ lấy chỗ đồ này thôi, hai người giữ lấy chỗ tiền này đi." Cô đẩy năm tờ tiền này lại.
Hà Kim Thành cười, lại đẩy tiền về phía Trương Manh một lần nữa: "Không, cô thấy chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng với hai vợ chồng chúng tôi thì đó là chuyện lớn đó. Nếu không có cô giúp đỡ thì không biết bây giờ con gái tôi ra sao nữa."
Trương Manh thấy Hà Kim Thành có thành ý như vậy thì nhất thời có chút khó xử, cuối cùng cô thở dài: "Thôi được rồi, tôi nhận, nhưng tôi cũng không nhận suông, tôi cho chú thím vài lời khuyên vậy. Sau khi con gái hai người tỉnh dậy thì hai người nói với cô ấy, bảo cô ấy đừng làm mấy chuyện phỉ báng thánh thần nữa, làm thế không tốt đâu."
Qua chuyện lần này, hai vợ chồng Hà Kim Thành cũng mới biết được không ngờ con gái của bọn họ lúc đi học còn lén lút làm những chuyện như vậy.
Nếu bọn họ biết sớm thì đã ngăn cản lâu rồi.
Có lẽ là những đứa trẻ đó không tin vào thần linh gì đó, nhưng bọn họ thì khác. Bọn họ đã sống lâu như vậy rồi, trên đời này có nhiều chuyện kỳ lạ, bọn họ không chỉ nghe nhiều lần mà còn gặp không ít, đương nhiên là tin hơn cả tin.
"Chắc chắn rồi, cô yên tâm, chờ con bé tỉnh lại, vợ chồng chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó. Khẳng định sẽ không để nó làm ra những chuyện như thế nữa."
Trương Manh gật đầu, có điều nghĩ đến chuyện vợ chồng người ta vừa gửi đồ, vừa gửi tiền mà mình chỉ giúp người ta được có chút việc cỏn con, lấy nhiều đồ như vậy thật sự có hơi ngại. Dù sao đây cũng là chuyện nên giúp, ở hiền gặp lành mới phải đạo.
Trương Manh nghĩ ngợi, cô nhớ tới phong thủy của căn nhà này, vì vậy quyết định làm người tốt, giúp cả gia đình này một lần.
"Chú Hà, tôi muốn nói một chuyện, có điều nếu hai người không tin cũng không sao, coi như tôi nói miệng cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro