Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan
Chương 26
Thiên Tĩnh/禅静
2024-09-02 01:05:01
Editor: Hannah
Lúc này, Hoàng Thanh Thiên từ nãy giờ im lặng bỗng hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu Manh Manh à, nếu thấy lạnh thì cô có thể ôm chặt lấy tôi mà, lớp lông trên người tôi ôm vào ấm phải biết, cô còn mặc áo của thằng cha đó làm gì? Cô quên là loài người các cô đề cao quan niệm nam nữ thụ thụ bất tương thân à?"
Trương Manh cúi đầu liếc nhìn con chồn đang khó chịu trong tay, cười nói: "Quan niệm cậu vừa nói là quan niệm của thời cổ đại, bây giờ đã là thời hiện đại rồi, còn nam nữ thụ thụ bất tương thân gì nữa."
Khi cả hai đang nói chuyện, Cố Minh Đài đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Trương Manh lập tức ngừng nói, tiến lên đứng ở phía sau anh, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Minh Đài quay đầu nhìn lại cô, thì thào: "Em có ngửi thấy mùi xác chết nồng nặc không? Có thể bên trong có xác sống, em cẩn thận nhé, nếu lát nữa có đánh nhau, em tìm một chỗ nào đó nấp vào."
Nghe được hai chữ xác sống, Trương Manh theo bản năng run lên, vội vàng cúi người, lục ba lô mang trên lưng.
“Tìm được rồi.” Lục lọi được một chút, bỗng giọng nói hưng phấn của cô vang lên.
"Này, cái này là em vẽ đấy, không biết nó có hữu ích hay không, nhưng tạm thời cứ dùng tạm vậy, nhỡ đâu anh thật sự không chống đỡ nổi thì hãy dùng đến nó." Cố Minh Đài cúi đầu nhìn thứ cô đưa cho mình, một xấp bùa.
“Đây là do em vẽ à?” Anh nghi hoặc nhìn cô.
Trương Manh ngượng ngùng cười: "Ừm, là em tự vẽ. Em vẽ theo cuốn sách mà lần trước anh đưa cho em đấy, cũng không biết có linh nghiệm không, em cũng chưa dùng thử nữa."
Cố Minh Đài nghiêm túc nhìn cô một hồi, giờ anh mới nhận ra cô gái đang đứng trước mặt anh lúc này hoàn toàn khác với cô gái lần trước anh gặp.
"Em quả là một người phi thường, tôi đã không nhìn nhầm em .”
“Ý của anh là sao?” Trương Manh chớp chớp mắt khó hiểu nhìn anh.
Cố Minh Đài cười cười, lắc đầu: "Không có gì đâu, cảm ơn vì những lá bùa của em."
Anh lắc mạnh đống giấy bùa cô vừa đưa cho anh, Trương Manh ngượng ngùng cười cười: "Đừng cảm ơn em quá sớm, em không biết mấy lá bùa này có hiệu nghiệm không nữa. Nếu như nó không hiệu nghiệm thì anh cảm ơn em vô ích rồi."
Cố Minh Đài cười: “Nó sẽ hiệu nghiệm, tôi tin em.” Nói xong, bỗng có một âm thanh như có người đi ngang qua.
“Tự mình cẩn thận.” Sau khi bỏ lại câu này, Cố Minh Đài lập tức cầm lấy xấp bùa, đi vào trong.
Sống hai kiếp người, đây là lần đầu tiên Trương Manh tới một nơi nguy hiểm như thế này, ban đầu trong lòng Trương Manh có chút sợ hãi.
Khi cô sợ hãi xong, ngẩng đầu nhìn lên thì đã không thấy bóng dáng của Cố Minh Đài đâu nữa.
Trương Manh nghiến răng nghiến lợi đi vào trong.
Khi cô thực sự bước vào bên trong rồi, Trương Manh cầm đèn pin soi về phía trước, cô nhìn thấy trong bóng tối, một mình Cố Minh Đài đang đánh nhau với một nhóm người mặc đồ cổ trang.
Nhìn thấy một mình anh đang vật vã chiến đấu với bảy mạng, trong tâm thế lo lắng, Trương Manh bỗng nhìn xuống Hoàng Thanh Thiên đang nằm trong lòng mình, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô kéo đuôi nó lao về phía trước.
Hoàng Thanh Thiên vốn muốn giả chết, không ngờ nằm không cũng bị trúng đạn, bị người phụ nữ trước mặt bế đi đánh xác sống.
"Trương Manh, cái đồ phụ nữ xấu xa, cô dám xách bổn đại tiên đi đánh xác sống, cô hãy đợi đấy cho tôi."
Mỗi một cái va chạm với xác sống, Hoàng Thanh Thiên lập tức bị đen đi một mảng.
Thấy Hoàng Thanh Thiên thực sự hữu dụng, Trương Manh vừa dùng nó đi đánh xác sống vừa xin lỗi: "Thôi mà Hoàng Thanh Thiên, cậu đừng nhỏ mọn thế chứ. Cậu cũng thấy đấy, một mình Cố Minh Đài đánh với biết bao nhiêu người như thế, chúng ta mà không giúp một tay thì coi sao được."
"Muốn giúp thì cô đi giúp một mình đi, sao lại vác xác tôi đi đánh đám xác sống đó, xui xẻo thật chứ."
Trương Manh đang xách nó, nghe thấy câu nói cuối cùng, cô giật mình ném nó xuống đất.
"Ôi trời ơi cái mông của tôi, Trương Manh, cô cố ý phải không? Chẳng qua tôi chỉ mắng cô có mấy câu, không ngờ cô lại trả tôi một vố đau như vậy, loài người các cô đúng thật là thích ghi thù mà."
Sau khi định thần lại, Trương Manh lập tức cúi xuống nhặt Hoàng Thanh Thiên lên và xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, tôi không cố ý, mà vừa rồi cậu nói những người này là xác sống thật à?"
“Hừ, tôi gạt cô làm gì?” Hoàng Thanh Thiên tức giận đáp, đưa tay xoa xoa cái mông.
Ban đầu thì Trương Manh sợ hãi, còn bây giờ cô tò mò, cô phát hiện khi bảy người này bị Cố Minh Đài đánh trúng, dường như họ không có dấu hiệu đau đớn.
Cố Minh Đài thấy bảy cái xác sống này đánh thế nào cũng không chết, cuối cùng mắt anh dừng lại trên xấp bùa ban nãy mình nhét đại vào ngực áo.
Lúc này, Hoàng Thanh Thiên từ nãy giờ im lặng bỗng hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu Manh Manh à, nếu thấy lạnh thì cô có thể ôm chặt lấy tôi mà, lớp lông trên người tôi ôm vào ấm phải biết, cô còn mặc áo của thằng cha đó làm gì? Cô quên là loài người các cô đề cao quan niệm nam nữ thụ thụ bất tương thân à?"
Trương Manh cúi đầu liếc nhìn con chồn đang khó chịu trong tay, cười nói: "Quan niệm cậu vừa nói là quan niệm của thời cổ đại, bây giờ đã là thời hiện đại rồi, còn nam nữ thụ thụ bất tương thân gì nữa."
Khi cả hai đang nói chuyện, Cố Minh Đài đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Trương Manh lập tức ngừng nói, tiến lên đứng ở phía sau anh, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Minh Đài quay đầu nhìn lại cô, thì thào: "Em có ngửi thấy mùi xác chết nồng nặc không? Có thể bên trong có xác sống, em cẩn thận nhé, nếu lát nữa có đánh nhau, em tìm một chỗ nào đó nấp vào."
Nghe được hai chữ xác sống, Trương Manh theo bản năng run lên, vội vàng cúi người, lục ba lô mang trên lưng.
“Tìm được rồi.” Lục lọi được một chút, bỗng giọng nói hưng phấn của cô vang lên.
"Này, cái này là em vẽ đấy, không biết nó có hữu ích hay không, nhưng tạm thời cứ dùng tạm vậy, nhỡ đâu anh thật sự không chống đỡ nổi thì hãy dùng đến nó." Cố Minh Đài cúi đầu nhìn thứ cô đưa cho mình, một xấp bùa.
“Đây là do em vẽ à?” Anh nghi hoặc nhìn cô.
Trương Manh ngượng ngùng cười: "Ừm, là em tự vẽ. Em vẽ theo cuốn sách mà lần trước anh đưa cho em đấy, cũng không biết có linh nghiệm không, em cũng chưa dùng thử nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Minh Đài nghiêm túc nhìn cô một hồi, giờ anh mới nhận ra cô gái đang đứng trước mặt anh lúc này hoàn toàn khác với cô gái lần trước anh gặp.
"Em quả là một người phi thường, tôi đã không nhìn nhầm em .”
“Ý của anh là sao?” Trương Manh chớp chớp mắt khó hiểu nhìn anh.
Cố Minh Đài cười cười, lắc đầu: "Không có gì đâu, cảm ơn vì những lá bùa của em."
Anh lắc mạnh đống giấy bùa cô vừa đưa cho anh, Trương Manh ngượng ngùng cười cười: "Đừng cảm ơn em quá sớm, em không biết mấy lá bùa này có hiệu nghiệm không nữa. Nếu như nó không hiệu nghiệm thì anh cảm ơn em vô ích rồi."
Cố Minh Đài cười: “Nó sẽ hiệu nghiệm, tôi tin em.” Nói xong, bỗng có một âm thanh như có người đi ngang qua.
“Tự mình cẩn thận.” Sau khi bỏ lại câu này, Cố Minh Đài lập tức cầm lấy xấp bùa, đi vào trong.
Sống hai kiếp người, đây là lần đầu tiên Trương Manh tới một nơi nguy hiểm như thế này, ban đầu trong lòng Trương Manh có chút sợ hãi.
Khi cô sợ hãi xong, ngẩng đầu nhìn lên thì đã không thấy bóng dáng của Cố Minh Đài đâu nữa.
Trương Manh nghiến răng nghiến lợi đi vào trong.
Khi cô thực sự bước vào bên trong rồi, Trương Manh cầm đèn pin soi về phía trước, cô nhìn thấy trong bóng tối, một mình Cố Minh Đài đang đánh nhau với một nhóm người mặc đồ cổ trang.
Nhìn thấy một mình anh đang vật vã chiến đấu với bảy mạng, trong tâm thế lo lắng, Trương Manh bỗng nhìn xuống Hoàng Thanh Thiên đang nằm trong lòng mình, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô kéo đuôi nó lao về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Thanh Thiên vốn muốn giả chết, không ngờ nằm không cũng bị trúng đạn, bị người phụ nữ trước mặt bế đi đánh xác sống.
"Trương Manh, cái đồ phụ nữ xấu xa, cô dám xách bổn đại tiên đi đánh xác sống, cô hãy đợi đấy cho tôi."
Mỗi một cái va chạm với xác sống, Hoàng Thanh Thiên lập tức bị đen đi một mảng.
Thấy Hoàng Thanh Thiên thực sự hữu dụng, Trương Manh vừa dùng nó đi đánh xác sống vừa xin lỗi: "Thôi mà Hoàng Thanh Thiên, cậu đừng nhỏ mọn thế chứ. Cậu cũng thấy đấy, một mình Cố Minh Đài đánh với biết bao nhiêu người như thế, chúng ta mà không giúp một tay thì coi sao được."
"Muốn giúp thì cô đi giúp một mình đi, sao lại vác xác tôi đi đánh đám xác sống đó, xui xẻo thật chứ."
Trương Manh đang xách nó, nghe thấy câu nói cuối cùng, cô giật mình ném nó xuống đất.
"Ôi trời ơi cái mông của tôi, Trương Manh, cô cố ý phải không? Chẳng qua tôi chỉ mắng cô có mấy câu, không ngờ cô lại trả tôi một vố đau như vậy, loài người các cô đúng thật là thích ghi thù mà."
Sau khi định thần lại, Trương Manh lập tức cúi xuống nhặt Hoàng Thanh Thiên lên và xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, tôi không cố ý, mà vừa rồi cậu nói những người này là xác sống thật à?"
“Hừ, tôi gạt cô làm gì?” Hoàng Thanh Thiên tức giận đáp, đưa tay xoa xoa cái mông.
Ban đầu thì Trương Manh sợ hãi, còn bây giờ cô tò mò, cô phát hiện khi bảy người này bị Cố Minh Đài đánh trúng, dường như họ không có dấu hiệu đau đớn.
Cố Minh Đài thấy bảy cái xác sống này đánh thế nào cũng không chết, cuối cùng mắt anh dừng lại trên xấp bùa ban nãy mình nhét đại vào ngực áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro