Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 40

Thiên Tĩnh/禅静

2024-09-02 01:05:01

Editor: Hannah

“Trời ạ. Cái tên Lâm Đại Phát đúng là đồ trời đánh. Sao ông trời còn chưa trừng phạt cậu ta vậy?” Bà cụ Lâm hùng hổ nói.

Lâm Thanh Sơn nghiến răng: “Tên Lâm Đại Phát này bắt nạt người ta quá đáng mà. Chính anh ta hại chết người mà còn đem chôn xuống dưới nhà chúng ta. Đây chẳng phải là hãm hại chúng ta sao? Nhà mình có thâm cừu đại hận gì với anh ta cơ chứ?”

“Ai bảo không có.” Vợ anh ta nghiến răng nghiến lợi đáp.

Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt người nhà họ Lâm đều nhìn về phía cô ta.

“Mọi người quên là nhiệm kỳ trưởng thôn của Lâm Đại Phát sắp kết thúc sao? Sắp đến đợt bầu cử rồi, uy tín của Thanh Sơn trong thôn rất cao. Con nghĩ anh ta sợ Thanh Sơn cướp mất vị trí trưởng thôn cho nên mới nghĩ ra cách ác độc này để hại cả nhà chúng ta.”

Trương Manh không ngờ rằng người trong một thôn mà cũng đấu đá thế này, lần này cũng coi như cô được mở mang tầm mắt.

“Tóm lại là Lâm Đại Phát rất khả nghi. Tôi nghi ngờ rằng cái chết của Đại Hoa có liên quan đến anh ta.” Cô nhìn bọn họ nói.

Vẻ mặt của người nhà họ Lâm đều là không thể làm gì.

“Biết thì thế nào chứ. Người ta không chịu nhận thì chúng tôi cũng không có cách nào. Cảnh sát đến rồi chúng ta bảo sau lưng Lâm Đại Phát có ba nữ quỷ đi theo, nhưng cảnh sát phải tin chúng ta thì mới được.” Nói rồi, Lâm Thanh Sơn ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Nhìn cả nhóm người đều vì vấn đề này mà sốt ruột đến sắp bứt tóc, cô chợt nghĩ ra một cách.

“Có lẽ tôi nghĩ ra cách có thể đánh bại trưởng thôn Lâm của mọi người rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cách gì?” Cả nhóm người đồng thanh.

“Không lâu nữa mọi người sẽ biết thôi. Mọi người gọi cảnh sát đến đây đi, sau đó đưa bọn họ đến nhà Lâm Đại Phát là được. Tôi ở đó chờ mọi người.” Cô tỏ vẻ bí mật nhìn về phía bọn họ cười, rồi quay người đi ra ngoài.

“Đồng chí Trương này có được không vậy? Đến lúc đó đừng để cho Lâm Đại Phát phản ngược lại đó. Chúng ta mà bị anh ta để mắt đến thì sẽ thảm lắm.” Lâm Thanh Sơn hoài nghi nhìn bóng lưng rời đi của Trương Manh, bàn bạc với người nhà mình.

Vừa nói dứt lời, anh ta bị mẹ ruột gõ một cái thật mạnh lên đầu.

“Ai da, mẹ à. Sao mẹ lại gõ đầu con chứ? Đau quá.”

Bà cụ Lâm hừ lạnh một tiếng: “Muốn gõ cho con tỉnh ra đấy. Dám nghi ngờ đại tiên, có phải con không muốn sống nữa không?”

Chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm, Trương Manh đã đi rồi nên đương nhiên không biết được. Bây giờ cô đang một mình lén đến ngoài cổng nhà Lâm Đại Phát rình.

Nói nữa thì cũng thật kỳ lạ. Trong thôn này, tên Lâm Đại Phát rõ ràng muốn hô mưa gọi gió gì cũng được, vậy mà lại ở một mình.

Cô trông chừng bên ngoài cổng nhà anh ta nửa tiếng, nhìn thấy người này tự nấu cơm, vừa ăn vừa uống rượu. Thỉnh thoảng còn uống rồi ngân nga mấy bài tình ca, nghe thấy muốn điếc cả tai.

Trong lúc nhìn lén, cô phát hiện ra ba nữ quỷ đi theo anh ta lúc sáng đều đang đứng ngoài cổng.

Đúng lúc này, ba nữ quỷ đang canh giữ ngoài cổng nhà Lâm Đại Phát đồng thời quay đầu nhìn về phía Trương Manh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô đang núp ở chỗ tối thấy vậy thì cứng người, sao cô lại cảm thấy ba nữ quỷ này hình như đang nhìn mình. Chẳng lẽ việc cô lén trốn ở nơi này đã bị bọn họ phát hiện sao?

Cô còn chưa suy nghĩ kỹ càng, bất chợt không khí quanh cô lạnh xuống, luồng âm khí rất lớn tản ra bên người cô.

Trương Manh quay đầu lại nhìn ba nữ quỷ trước mặt. Vì không nói được, cho nên bọn họ chỉ có thể khóc lóc nhìn cô.

Cho dù là người hay quỷ, cô đều rất sợ nhìn thấy người ta khóc.

Cô nhìn ba nữ quỷ khóc vừa đáng sợ, vừa thảm thiết như vậy càng không chịu nổi.

“Ba người đừng khóc mà. Tôi biết ba người bị Lâm Đại Phát hại chết. Yên tâm đi, tôi sẽ báo thù cho ba người.”

Ba nữ quỷ nghe thấy cô nhắc đến ba chữ Lâm Đại Phát, ba cặp mắt chứa đầy thù hận đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Nhìn dáng vẻ oan khuất khó bỏ của bọn họ, cô lập tức nghĩ đến thuật yểm bùa mình vừa mới học được từ quyển sách mới đọc, đúng lúc đêm qua cô vừa vẽ mấy lá.

“Có phải ba người muốn nói chuyện không?” Ba nữ quỷ lập tức gật đầu.

Trương Manh tức khắc lấy ra ba lá bùa hồi hình.

“Ba lá bùa này do tôi tự vẽ, có thể tạm thời cho ba người mở miệng nói chuyện như người.”

Bọn họ vừa nhìn thấy ba lá bùa trên tay cô thì mắt tức thì lộ vẻ khát khao. Bọn họ đồng thời vươn tay về phía Trương Manh, kết quả là còn chưa chạm được vào đồ trên tay cô thì đã bị ngọc bội cô đeo trên cổ bất chợt phát ánh sáng vàng, đánh bay các cô ấy một đoạn khá xa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Số ký tự: 0