Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 47

Thiên Tĩnh/禅静

2024-09-02 01:05:01

Editor: Hannah

Tạm biệt những người dân trong thôn đến giúp đỡ, Trương Manh dẫn em trai Tiểu Trương Đào trở lại nhà họ Trương.

Bà nội Trương mới được tin tức được bà Tam dìu ra, liếc mắt thấy cháu trai ướt sũng cả người thì oa một tiếng khóc lớn, chạy tới ôm thật chặt cháu trai suýt chút nữa đã chết.

“May mắn không có việc gì, may mắn không có việc gì, nếu cháu xảy ra chuyện thì sau này bà chết có mặt mũi nào đi gặp ba mẹ cháu.”

“Bà nội, đừng khóc, em trai không có việc gì.” Hốc mắt Trương Manh hồng hồng dỗ bà nội Trương.

Vốn dĩ Tiểu Trương Đào đã bị dọa một trận không nhẹ trong sông, bây giờ thấy bà nội vừa ôm mình vừa khóc lớn nên ngay lập tức cũng khóc theo.

Trong một lúc, ba bà cháu ôm nhau khóc nức nở, bà Tam đứng bên cạnh thấy thế cũng không cầm được nước mắt.

Hôm nay bởi vì chuyện của em trai Trương Đào nên cơm tối của nhà họ Trương rất đơn giản, cháo trắng ăn kèm với bã rượu bà Tam mang tới, xem như ăn xong bữa tối.

Ba bà cháu tắm rửa xong, bà nội Trương bị chuyện hôm nay dọa sợ, buổi tối muốn ôm Trương Đào ngủ cùng.

Trương Manh ở trong phòng nhìn bà nội và em trai thật sự đã ngủ mới đi ra khỏi phòng.

“Trương Manh, có phải hay không cô muốn đi đối phó quỷ nước ở trong sông không? Tôi đi cùng với cô.” Trương Vũ đã lâu không thấy mặt, cuối cùng buổi tối hôm nay đã xuất hiện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn Trương Vũ gầy đi rõ rệt, Trương Manh quan tâm hỏi thăm một câu: “Trương Vũ, nửa tháng không thấy, sao cô lại gầy thành dáng vẻ này rồi? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Khóe miệng Trương Vũ giật giật, cười đầy gượng ép: “Tôi nào có chuyện gì, tôi chính là quỷ đó, trên đời này có ai sẽ chọc vào quỷ chứ.”

Trương Manh suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Vậy được, chúng ta cùng đi đến bờ sông bắt tên quỷ nước kia, đáng giận, dám lấy em trai tôi làm thế thân, hôm nay tôi phải khiến nó hối hận.”

Một người một quỷ nhanh chóng tới bờ sông, vào đêm bờ sông thoạt nhìn vô cùng rét lạnh, thỉnh thoảng còn có một cơn gió tà thổi qua, khiến người khác không rét mà run.

“Cô chờ ở chỗ này, tôi xuống dưới đánh tên quỷ nước kia lên.” Dặn dò xong, Trương Vũ vèo một tiếng, một tia sáng vọt vào trong nước sông.

Trương Manh đứng trên bờ nôn nóng chờ đợi, ánh mắt lo lắng vẫn luôn không dám rời khỏi mặt sông.

Khoảng mười lăm phút sau khi Trương Vũ đi xuống, hai luồng sáng đồng thời xông ra khỏi nước.

Trong đó một luồng chính là quỷ nước Trương Manh nhìn thấy ở trong sông hôm nay. Lần này xem ở khoảng cách gần thì thấy tên quỷ nước này là một người đàn ông, cả người ướt sũng, sắc mặt tái nhợt như bôi một lớp phấn.

“Tại sao các cô lại quấy rầy tôi?” Vẻ mặt quỷ nước giới tính nam đầy tức giận hỏi Trương Manh và Trương Vũ.

“Vốn dĩ tôi không muốn chọc vào anh, là anh chọc vào tôi trước, hôm nay suýt chút nữa là anh đã bắt em trai thân nhất của tôi đấy, anh có biết không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này quỷ nước giới tính nam mới nhìn rõ Trương Manh, lập tức nhớ tới cô gái trên bờ sông hôm nay chính là vị trước mắt anh ta.

“Hóa ra là cô, tôi nhìn ra rồi, cô cũng có chút bản lĩnh đấy, chẳng qua tôi kéo em trai cô thì cũng do số mệnh em trai cô không tốt, ai kêu nó chơi đùa trong sông.”

“Anh còn nói lý, hôm nay nhất định tôi phải thu thập anh, khiến anh không thể làm xằng làm bậy ở chỗ này nữa.”

Trương Manh lập tức lấy ra từ trên người hai tấm bùa trấn quỷ mới vẽ xong hồi tối ném lên người quỷ nước.

Quỷ nước kêu thảm thiết một tiếng, cơ thể ướt sũng lập tức biến thành dáng vẻ nửa trong suốt.

“Cô thế mà lại là đạo sĩ vẽ bùa! Đạo sĩ, tha mạng, tha mạng, sau này tôi không dám nữa, xin tha mạng.”

Lúc nãy quỷ nước vẫn còn ra vẻ hung hăng vênh váo thì bây giờ đã trở nên nhát gan như chuột, vừa quỳ vừa dập đầu về phía Trương Manh.

Trương Manh cúi đầu nhìn liếc mắt nhìn bản thân vẫn còn không ít bùa dư, vì để giải quyết tên quỷ nước này mà sau khi ăn xong buổi tối, cô nhanh chóng trở về phòng vẽ không ít lá bùa, kết quả hiện tại mới dùng mấy lá đã khiến tên quỷ nước này đầu hàng.

“Tiểu Manh, bản lĩnh vẽ bùa của cô lại tiến bộ thêm một bước rồi, lợi hại, ngay cả một con quỷ chỉ đứng xem như tôi vừa thấy cô lấy bùa ra đã cảm thấy khó chịu khắp người.”

Trương Vũ vẫn luôn phòng bị quỷ nước khâm phục nhìn Trương Manh.

Trương Manh sửng sốt, hiện tại bùa của cô lợi hại như vậy à? Sao cô lại không có cảm giác được thế? Chỉ cảm thấy hình như lúc vẽ bùa không cần tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, khi vẽ cũng tập trung hơn trước rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Số ký tự: 0