Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan
Chương 5
Thiên Tĩnh/禅静
2024-09-02 01:05:01
Editor: Hannah
Trương Manh nuốt nước bọt: “Cô bây giờ là một con ma, tôi đương nhiên là sợ rồi. Hơn nữa, cô xuất hiện không có một tiếng động, dù là người nào cũng sẽ sợ thôi.”
Trương Vũ bĩu môi, lập tức trong mắt của cô ta hiện lên vẻ sốt ruột: “Nhanh lên nào, mau giúp tôi đào bộ xương lên đi.”
Trương Manh hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Biết rồi, đi cùng nhau đi, để cô chỉ chỗ cho tôi.” Sau đó, cô vác cuốc lên bước ra khỏi nhà.
Đi được vài bước thì cô mới phát hiện ma nữ ở bên cạnh không đi theo: “Sao cô không đi theo, không phải cô muốn tôi nhanh chóng đào xương cốt của cô ra hay sao?”
Trương Vũ cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Tôi không thể ra khỏi căn nhà này.”
Trương Manh đặt cuốc xuống, đi tới trước mặt cô ta: “Tại sao lại như vậy?”
“Bởi vì có người đã đặt một tấm bùa xuống phía dưới bộ xương khi chôn cất tôi, chính tấm bùa đó đã hại tôi mãi mắc kẹt trong căn nhà này sau khi chết đi.”
Trương Manh “à” lên một tiếng, loại tình tiết này sao lại giống trên phim ảnh của kiếp trước vậy.
Ở kiếp trước, khi rảnh rỗi cô thỉnh thoảng sẽ xem ti vi, thời gian đó có một bộ phim ma khá nổi tiếng.
Thấy Trương Vũ vô cùng buồn bã, Trương Manh vội an ủi: “Được rồi cô đừng buồn nữa, tôi giúp cô đào bộ xương ra là được rồi, cô đợi ở đây đi.”
Trương Vũ lập tức ngẩng đầu lên, cười tít mắt nói với Trương Manh: “Thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Cô yên tâm, những gì tôi đã hứa với cô thì tôi chắc chắn sẽ làm được, cô mau đi đi.”
Trương Manh nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Vũ, chợt có cảm giác giống như mình đang bị cô ta lừa vậy.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, thì chuyện mà Trương Manh cô đây đã hứa với người khác thì nhất định phải làm được.
Thế là nhân lúc xung quanh không có người, Trương Manh liền vác cây cuốc đến dưới gốc cây liễu sau nhà mình.
Cây liễu này đã có từ khi cô bắt đầu có ký ức, bây giờ cô đã mười bảy tuổi. Nói cách khác, cái cây này chắc chắn không chỉ mười bảy tuổi.
Nhưng điều khiến cô không ngờ được là lại có một bộ xương người chôn ở nơi mà hồi nhỏ cô rất thích đến chơi.
Vì không biết được chôn ở đâu nên Trương Manh bèn đông đào một mảng, tây đào một mảng ở dưới gốc cây liễu. Không biết đã đào được bao nhiêu cái hố thì cuối cùng cô cũng đào được một thứ được bọc trong chiếu lác ở phía đông của gốc cây liễu.
Cô mang nó lên, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Trương Vũ: “Đúng rồi, chính là nó, tôi cuối cùng cũng được tự do rồi.”
Trương Manh sợ hãi đến ngồi phịch xuống đất, vừa bất lực vừa tức giận ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Lần sau cô làm ơn nói với tôi một tiếng trước khi xuất hiện có được không, cô mà còn tiếp tục như vậy tôi thật sự sẽ bị dọa chết đấy.”
Trương Vũ cười khúc khích, hai tay chắp lại nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, lại làm cô sợ rồi. Nhưng cô yên tâm, nếu cô đã giúp tôi thì tôi cũng sẽ giúp cô. Lương thực mà cô cần ở trong một cái hang trên núi, đó là nơi dự trữ lương thực trước kia của gia đình tôi. Nhưng tiếc là gia đình tôi vẫn chưa kịp ăn thì đã chết hết rồi.”
Trương Manh thấy cô ta lại buồn bã, chỉ đành tiếp tục an ủi: “Cô đừng buồn, cùng lắm thì đợi cuộc sống của tôi tốt hơn, tôi sẽ đi tìm một nhà sư siêu độ cho cô.”
Trương Vũ lắc đầu: “Không, tôi không đi đầu thai đâu, tôi muốn tìm ra hung thủ đã giết gia đình tôi.”
Trương Manh gãi cổ, cô vẫn chưa quen khi nói chuyện với ma quỷ. Cô chỉ sợ nếu bản thân nói ra điều gì mà người ta không thích nghe rồi phát cáu với mình thì hỏng bét.
“Vậy ngày mai chúng ta đến đó lấy có được không, vì nhà tôi hiện đang thiếu lương thực.” Trương Manh dè dặt nhìn cô ta rồi nói.
“Được thôi, ngày mai tôi sẽ lại đến tìm cô. Cô về ngủ đi, tôi ra ngoài đi dạo xem trong thôn này có bao nhiêu người giống như tôi.” Sau khi nói xong thì Trương Vũ ‘vút’ một tiếng, biến mất ngay trước mắt Trương Manh.
Mặc dù biết rõ đối phương là một con ma, nhưng Trương Manh vẫn cảm thấy không quen khi thấy người ta biến mất trước mặt mình mà không tạo ra tiếng động nào.
Khi đã tìm được lương thực, Trương Manh đã có được giấc ngủ khá là an tâm.
Vào sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy bà nội Trương nhìn thấy trên người đứa cháu gái dính đầy bùn đất, bà ấy cười mắng: “Đứa nhỏ này, buổi tối cháu lại ngủ dưới đất phải không?”
Trương Manh nhìn bùn đất trên người mình, không dám nói với bà nội rằng tối qua mình đã đi giúp ma, nên cô chỉ đành cười ngây ngô giả vờ lơ mơ cho qua chuyện.
Buổi sáng, Trương Manh vẫn ra ngoài làm việc giống như thường lệ. Sau khi kết thúc ca làm, cô đặc biệt xin phép trưởng thôn cho nghỉ nửa ngày.
Về đến nhà, Trương Manh vừa ăn bữa trưa do bà nội Trương nấu vừa giải thích với bà ấy lý do phải ra ngoài vào buổi chiều.
“Bà nội, cháu đã xin trưởng thôn cho nghỉ chiều nay rồi, cháu muốn đến thị trấn để xem có cách nào để tìm được chút lương thực không.”
Bà nội Trương lập tức dừng đũa: “Cháu là con gái, một mình đến đó sao mà an toàn chứ? Đừng đi, gia đình chúng ta chỉ cần ăn ít lại trong mấy ngày tiếp theo, chắc hẳn có thể gắng gượng được đến ngày phát lương thực mà.”
Trương Manh nuốt nước bọt: “Cô bây giờ là một con ma, tôi đương nhiên là sợ rồi. Hơn nữa, cô xuất hiện không có một tiếng động, dù là người nào cũng sẽ sợ thôi.”
Trương Vũ bĩu môi, lập tức trong mắt của cô ta hiện lên vẻ sốt ruột: “Nhanh lên nào, mau giúp tôi đào bộ xương lên đi.”
Trương Manh hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Biết rồi, đi cùng nhau đi, để cô chỉ chỗ cho tôi.” Sau đó, cô vác cuốc lên bước ra khỏi nhà.
Đi được vài bước thì cô mới phát hiện ma nữ ở bên cạnh không đi theo: “Sao cô không đi theo, không phải cô muốn tôi nhanh chóng đào xương cốt của cô ra hay sao?”
Trương Vũ cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Tôi không thể ra khỏi căn nhà này.”
Trương Manh đặt cuốc xuống, đi tới trước mặt cô ta: “Tại sao lại như vậy?”
“Bởi vì có người đã đặt một tấm bùa xuống phía dưới bộ xương khi chôn cất tôi, chính tấm bùa đó đã hại tôi mãi mắc kẹt trong căn nhà này sau khi chết đi.”
Trương Manh “à” lên một tiếng, loại tình tiết này sao lại giống trên phim ảnh của kiếp trước vậy.
Ở kiếp trước, khi rảnh rỗi cô thỉnh thoảng sẽ xem ti vi, thời gian đó có một bộ phim ma khá nổi tiếng.
Thấy Trương Vũ vô cùng buồn bã, Trương Manh vội an ủi: “Được rồi cô đừng buồn nữa, tôi giúp cô đào bộ xương ra là được rồi, cô đợi ở đây đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Vũ lập tức ngẩng đầu lên, cười tít mắt nói với Trương Manh: “Thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Cô yên tâm, những gì tôi đã hứa với cô thì tôi chắc chắn sẽ làm được, cô mau đi đi.”
Trương Manh nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Vũ, chợt có cảm giác giống như mình đang bị cô ta lừa vậy.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, thì chuyện mà Trương Manh cô đây đã hứa với người khác thì nhất định phải làm được.
Thế là nhân lúc xung quanh không có người, Trương Manh liền vác cây cuốc đến dưới gốc cây liễu sau nhà mình.
Cây liễu này đã có từ khi cô bắt đầu có ký ức, bây giờ cô đã mười bảy tuổi. Nói cách khác, cái cây này chắc chắn không chỉ mười bảy tuổi.
Nhưng điều khiến cô không ngờ được là lại có một bộ xương người chôn ở nơi mà hồi nhỏ cô rất thích đến chơi.
Vì không biết được chôn ở đâu nên Trương Manh bèn đông đào một mảng, tây đào một mảng ở dưới gốc cây liễu. Không biết đã đào được bao nhiêu cái hố thì cuối cùng cô cũng đào được một thứ được bọc trong chiếu lác ở phía đông của gốc cây liễu.
Cô mang nó lên, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Trương Vũ: “Đúng rồi, chính là nó, tôi cuối cùng cũng được tự do rồi.”
Trương Manh sợ hãi đến ngồi phịch xuống đất, vừa bất lực vừa tức giận ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Lần sau cô làm ơn nói với tôi một tiếng trước khi xuất hiện có được không, cô mà còn tiếp tục như vậy tôi thật sự sẽ bị dọa chết đấy.”
Trương Vũ cười khúc khích, hai tay chắp lại nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, lại làm cô sợ rồi. Nhưng cô yên tâm, nếu cô đã giúp tôi thì tôi cũng sẽ giúp cô. Lương thực mà cô cần ở trong một cái hang trên núi, đó là nơi dự trữ lương thực trước kia của gia đình tôi. Nhưng tiếc là gia đình tôi vẫn chưa kịp ăn thì đã chết hết rồi.”
Trương Manh thấy cô ta lại buồn bã, chỉ đành tiếp tục an ủi: “Cô đừng buồn, cùng lắm thì đợi cuộc sống của tôi tốt hơn, tôi sẽ đi tìm một nhà sư siêu độ cho cô.”
Trương Vũ lắc đầu: “Không, tôi không đi đầu thai đâu, tôi muốn tìm ra hung thủ đã giết gia đình tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Manh gãi cổ, cô vẫn chưa quen khi nói chuyện với ma quỷ. Cô chỉ sợ nếu bản thân nói ra điều gì mà người ta không thích nghe rồi phát cáu với mình thì hỏng bét.
“Vậy ngày mai chúng ta đến đó lấy có được không, vì nhà tôi hiện đang thiếu lương thực.” Trương Manh dè dặt nhìn cô ta rồi nói.
“Được thôi, ngày mai tôi sẽ lại đến tìm cô. Cô về ngủ đi, tôi ra ngoài đi dạo xem trong thôn này có bao nhiêu người giống như tôi.” Sau khi nói xong thì Trương Vũ ‘vút’ một tiếng, biến mất ngay trước mắt Trương Manh.
Mặc dù biết rõ đối phương là một con ma, nhưng Trương Manh vẫn cảm thấy không quen khi thấy người ta biến mất trước mặt mình mà không tạo ra tiếng động nào.
Khi đã tìm được lương thực, Trương Manh đã có được giấc ngủ khá là an tâm.
Vào sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy bà nội Trương nhìn thấy trên người đứa cháu gái dính đầy bùn đất, bà ấy cười mắng: “Đứa nhỏ này, buổi tối cháu lại ngủ dưới đất phải không?”
Trương Manh nhìn bùn đất trên người mình, không dám nói với bà nội rằng tối qua mình đã đi giúp ma, nên cô chỉ đành cười ngây ngô giả vờ lơ mơ cho qua chuyện.
Buổi sáng, Trương Manh vẫn ra ngoài làm việc giống như thường lệ. Sau khi kết thúc ca làm, cô đặc biệt xin phép trưởng thôn cho nghỉ nửa ngày.
Về đến nhà, Trương Manh vừa ăn bữa trưa do bà nội Trương nấu vừa giải thích với bà ấy lý do phải ra ngoài vào buổi chiều.
“Bà nội, cháu đã xin trưởng thôn cho nghỉ chiều nay rồi, cháu muốn đến thị trấn để xem có cách nào để tìm được chút lương thực không.”
Bà nội Trương lập tức dừng đũa: “Cháu là con gái, một mình đến đó sao mà an toàn chứ? Đừng đi, gia đình chúng ta chỉ cần ăn ít lại trong mấy ngày tiếp theo, chắc hẳn có thể gắng gượng được đến ngày phát lương thực mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro