Thập Niên 70: Từ Chối Làm Chị Dâu Nhu Nhược Trong Phim Niên Đại
Chương 15
Phồn Hoa Thủy Bất Hồi
2024-09-08 12:26:13
Cũng chọc giận cả mẹ Trình, bà ta không diễn được nữa, run rẩy chỉ tay vào Giang Nam: "Tiểu Nam, con đây là có thái độ gì hả!"
"Thái độ muốn ly hôn đó mẹ, người như con không biết hy sinh vô điều kiện cho em gái thì làm sao xứng làm con dâu nhà họ Trình các người được chứ, đúng không? Vậy nên, chúng ta nên chia tay càng sớm càng tốt, cũng không làm lỡ việc mẹ đi tìm một người con dâu tốt khác vừa ý đúng không ạ."
"Sao nghe thấy nói đến chuyện ly hôn vậy?"
Giọng Giang Nam cũng không nhỏ, khiến cho đám người đang hóng hớt bên ngoài bàn tán xôn xao.
Giang Nam thầm cười, mẹ Trình mới là cao tay, bà ta vừa không dám để người khác biết nữ chính đến nhà ăn không, ở không, lại muốn người khác có ác cảm với Giang Nam, vì vậy luôn bày trò thu hút người khác đến, để họ nghe loáng thoáng được một ít chuyện, sau đó lại nửa giấu nửa lừa, bóp méo sự thật, vừa đấm vừa xoa để khống chế nguyên chủ, lại còn bôi nhọ danh tiếng của nguyên chủ, nguyên chủ đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều lần vì chiêu trò này rồi.
Nhưng nếu đã muốn diễn kịch thì Giang Nam sẽ phụ họa cùng, càng ồn ào càng tốt, cô còn đang lo lắng chuyện ly hôn sẽ khó khăn đây!
Trình Di Tâm đứng bên cạnh cắn chặt răng, cô ta biết mình phải ra mặt, nếu không để người khác hiểu lầm anh chị vì cô ta mà ly hôn thì hình tượng mà cô ta xây dựng bấy lâu nay sẽ bị hủy hoại, vì vậy cô ta kiên quyết xoay người về phòng, cố tình gây ra tiếng động lục lọi đồ đạc, sau đó cầm một xấp tiền "vội vàng" đi ra, đặt lên bàn ăn: "Chị dâu, chị đừng nói giận dỗi nữa, sao lại đến mức phải ly hôn chứ!"
Vừa nói cô ta vừa ôm lấy mẹ Trình, vẻ mặt xúc động như sắp khóc đến nơi: "Cha mẹ cũng là vì lo lắng em ở bên ngoài khó khăn nên mới để em cầm số tiền bán công việc đó, chị đừng trách họ, hơn nữa hai năm qua, cũng nhờ anh chị đã chăm sóc em."
Nói xong với Giang Nam, cô ta lại "thoải mái" cười với mẹ Trình: "Mẹ, số tiền này nên để lại cho anh chị thôi."
Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, mẹ Trình càng thêm đau lòng, bà ta vội vàng cầm lấy số tiền nhét lại vào tay Trình Di Tâm: "Con cầm lấy đi, chúng ta vẫn còn sống, không cần con phải lo!"
Giang Nam thản nhiên nhìn vở kịch không biết thật lòng hay giả tạo này, cười khẩy hai tiếng, nói: "Mẹ, em gái, hai người đừng vội đẩy qua đẩy lại nữa, con đã nói không cần tiền bán công việc của em gái thì chính là không cần..."
"Nghe chị dâu con nói chưa? Mau cất đi." Mẹ Trình vừa thở phào nhẹ nhõm vừa chạm nhẹ lên trán Trình Di Tâm.
Con bé ngốc này, sao lại lấy số tiền này ra chứ!
"Thái độ muốn ly hôn đó mẹ, người như con không biết hy sinh vô điều kiện cho em gái thì làm sao xứng làm con dâu nhà họ Trình các người được chứ, đúng không? Vậy nên, chúng ta nên chia tay càng sớm càng tốt, cũng không làm lỡ việc mẹ đi tìm một người con dâu tốt khác vừa ý đúng không ạ."
"Sao nghe thấy nói đến chuyện ly hôn vậy?"
Giọng Giang Nam cũng không nhỏ, khiến cho đám người đang hóng hớt bên ngoài bàn tán xôn xao.
Giang Nam thầm cười, mẹ Trình mới là cao tay, bà ta vừa không dám để người khác biết nữ chính đến nhà ăn không, ở không, lại muốn người khác có ác cảm với Giang Nam, vì vậy luôn bày trò thu hút người khác đến, để họ nghe loáng thoáng được một ít chuyện, sau đó lại nửa giấu nửa lừa, bóp méo sự thật, vừa đấm vừa xoa để khống chế nguyên chủ, lại còn bôi nhọ danh tiếng của nguyên chủ, nguyên chủ đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều lần vì chiêu trò này rồi.
Nhưng nếu đã muốn diễn kịch thì Giang Nam sẽ phụ họa cùng, càng ồn ào càng tốt, cô còn đang lo lắng chuyện ly hôn sẽ khó khăn đây!
Trình Di Tâm đứng bên cạnh cắn chặt răng, cô ta biết mình phải ra mặt, nếu không để người khác hiểu lầm anh chị vì cô ta mà ly hôn thì hình tượng mà cô ta xây dựng bấy lâu nay sẽ bị hủy hoại, vì vậy cô ta kiên quyết xoay người về phòng, cố tình gây ra tiếng động lục lọi đồ đạc, sau đó cầm một xấp tiền "vội vàng" đi ra, đặt lên bàn ăn: "Chị dâu, chị đừng nói giận dỗi nữa, sao lại đến mức phải ly hôn chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói cô ta vừa ôm lấy mẹ Trình, vẻ mặt xúc động như sắp khóc đến nơi: "Cha mẹ cũng là vì lo lắng em ở bên ngoài khó khăn nên mới để em cầm số tiền bán công việc đó, chị đừng trách họ, hơn nữa hai năm qua, cũng nhờ anh chị đã chăm sóc em."
Nói xong với Giang Nam, cô ta lại "thoải mái" cười với mẹ Trình: "Mẹ, số tiền này nên để lại cho anh chị thôi."
Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, mẹ Trình càng thêm đau lòng, bà ta vội vàng cầm lấy số tiền nhét lại vào tay Trình Di Tâm: "Con cầm lấy đi, chúng ta vẫn còn sống, không cần con phải lo!"
Giang Nam thản nhiên nhìn vở kịch không biết thật lòng hay giả tạo này, cười khẩy hai tiếng, nói: "Mẹ, em gái, hai người đừng vội đẩy qua đẩy lại nữa, con đã nói không cần tiền bán công việc của em gái thì chính là không cần..."
"Nghe chị dâu con nói chưa? Mau cất đi." Mẹ Trình vừa thở phào nhẹ nhõm vừa chạm nhẹ lên trán Trình Di Tâm.
Con bé ngốc này, sao lại lấy số tiền này ra chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro