Thập Niên 70: Từ Chối Làm Chị Dâu Nhu Nhược Trong Phim Niên Đại
Chương 22
Phồn Hoa Thủy Bất Hồi
2024-09-08 12:26:13
Trình Đăng Lâm như thể nhìn thấy vị cứu tinh, không phản ứng lại gì với vợ mình, anh ta lập tức chạy như bay ra khỏi phòng ngủ.
"Đăng Lâm, con mau nhìn xem..."
Chỉ thấy ở phòng khách, mẹ Trình đang túm lấy một cánh tay của Lục Tiểu Tiếu, trên người Lục Tiểu Tiếu đang mặc chiếc áo khoác lông màu đỏ mà Trình Đăng Lâm vừa mới lấy từ bưu cục về hôm nay, lúc này ở ống tay áo đã bị rách một lỗ nhỏ, lớp vải màu đỏ bị xé toạc ra, lẫn với lớp bông trắng bên trong bay phấp phới.
Trình Đăng Lâm chỉ cảm thấy như có ai đó đang gõ trống liên tục sau gáy anh ta, đau đầu muốn chết.
Hôm nay là ngày xui xẻo gì thế này? Chuyện xui xẻo cứ liên tiếp ập đến.
"Cái này..." Mẹ Trình do dự nói: "Chỉ là một lỗ nhỏ thôi, mẹ dùng máy khâu thêu một bông hoa lên là che được rồi, chắc là không sao đâu."
Trình Đăng Lâm đưa tay lên xoa mặt, bất lực xua tay: "Mẹ, không cần đâu, cho Tiểu Tiếu mặc luôn đi, con nhờ người mua cái mới."
Mẹ Trình cuống lên: "Mua cái mới chẳng phải sẽ tốn tiền sao, hơn nữa cái lỗ này nhỏ như vậy, thêu một bông hoa nhỏ hay ngọn cỏ gì đó lên cũng đẹp mà, hơn nữa cái này vốn dĩ vẫn còn mới ..."
"Sao có thể giống nhau được!" Trình Đăng Lâm lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, giọng nói vô thức lớn hơn một chút.
Nếu như mua kiểu không phải giống hệt với nhà họ Chu, có một bông hoa nhỏ thì cũng chẳng sao, người ta chỉ nghĩ đó là họa tiết có sẵn của áo, nhưng vấn đề là lại mua kiểu giống hệt, sao có thể mang cái bị rách rồi lại vá lại đưa cho người ta làm quà bồi thường được!
Ban đầu anh ta định bồi thường bằng tiền, nhưng con gái nhà họ Chu cứ khóc lóc đòi áo, anh ta mới phải nhờ bạn học cũ chạy đến hai cửa hàng bách hóa lớn ở Thượng Hải mới tìm được, bạn học còn nói với anh ta là kiểu áo khoác trẻ em này bán rất chạy, nếu như Trình Đăng Lâm tìm anh ta muộn hơn một chút thì thật sự sẽ không mua được.
Chỉ riêng việc gửi bưu điện cũng đã mất nửa tháng, nếu như mua lại, lại phải mất thêm nửa tháng nữa, mà chưa chắc đã mua được.
Mẹ Trình không dám nói gì nữa.
"Ai mở ra?" Trình Đăng Lâm đột nhiên nghĩ đến, lạnh lùng hỏi.
Lục Tiểu Tiếu nước mắt lưng tròng nhìn Trình Hạo, Trình Hạo rụt cổ lại.
Mấy hôm trước Trình Đăng Lâm đã dạy dỗ nó một trận nên thân, đến giờ nó vẫn còn nhớ.
Cậu bé chỉ tò mò muốn xem cha mang gì về, mở ra thấy là quần áo con gái, nó liền không hứng thú nữa, là em gái thấy thích, muốn mặc thử, khi mặc vào xoay vòng vòng khoe khoang thì bị móc vào chiếc đinh trên ghế mây, rách mất một lỗ.
Giang Nam đi theo ra ngoài, dựa vào cửa, không ngờ lại có thể xem phim truyền hình ở khoảng cách gần như vậy.
"Đăng Lâm, con mau nhìn xem..."
Chỉ thấy ở phòng khách, mẹ Trình đang túm lấy một cánh tay của Lục Tiểu Tiếu, trên người Lục Tiểu Tiếu đang mặc chiếc áo khoác lông màu đỏ mà Trình Đăng Lâm vừa mới lấy từ bưu cục về hôm nay, lúc này ở ống tay áo đã bị rách một lỗ nhỏ, lớp vải màu đỏ bị xé toạc ra, lẫn với lớp bông trắng bên trong bay phấp phới.
Trình Đăng Lâm chỉ cảm thấy như có ai đó đang gõ trống liên tục sau gáy anh ta, đau đầu muốn chết.
Hôm nay là ngày xui xẻo gì thế này? Chuyện xui xẻo cứ liên tiếp ập đến.
"Cái này..." Mẹ Trình do dự nói: "Chỉ là một lỗ nhỏ thôi, mẹ dùng máy khâu thêu một bông hoa lên là che được rồi, chắc là không sao đâu."
Trình Đăng Lâm đưa tay lên xoa mặt, bất lực xua tay: "Mẹ, không cần đâu, cho Tiểu Tiếu mặc luôn đi, con nhờ người mua cái mới."
Mẹ Trình cuống lên: "Mua cái mới chẳng phải sẽ tốn tiền sao, hơn nữa cái lỗ này nhỏ như vậy, thêu một bông hoa nhỏ hay ngọn cỏ gì đó lên cũng đẹp mà, hơn nữa cái này vốn dĩ vẫn còn mới ..."
"Sao có thể giống nhau được!" Trình Đăng Lâm lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, giọng nói vô thức lớn hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như mua kiểu không phải giống hệt với nhà họ Chu, có một bông hoa nhỏ thì cũng chẳng sao, người ta chỉ nghĩ đó là họa tiết có sẵn của áo, nhưng vấn đề là lại mua kiểu giống hệt, sao có thể mang cái bị rách rồi lại vá lại đưa cho người ta làm quà bồi thường được!
Ban đầu anh ta định bồi thường bằng tiền, nhưng con gái nhà họ Chu cứ khóc lóc đòi áo, anh ta mới phải nhờ bạn học cũ chạy đến hai cửa hàng bách hóa lớn ở Thượng Hải mới tìm được, bạn học còn nói với anh ta là kiểu áo khoác trẻ em này bán rất chạy, nếu như Trình Đăng Lâm tìm anh ta muộn hơn một chút thì thật sự sẽ không mua được.
Chỉ riêng việc gửi bưu điện cũng đã mất nửa tháng, nếu như mua lại, lại phải mất thêm nửa tháng nữa, mà chưa chắc đã mua được.
Mẹ Trình không dám nói gì nữa.
"Ai mở ra?" Trình Đăng Lâm đột nhiên nghĩ đến, lạnh lùng hỏi.
Lục Tiểu Tiếu nước mắt lưng tròng nhìn Trình Hạo, Trình Hạo rụt cổ lại.
Mấy hôm trước Trình Đăng Lâm đã dạy dỗ nó một trận nên thân, đến giờ nó vẫn còn nhớ.
Cậu bé chỉ tò mò muốn xem cha mang gì về, mở ra thấy là quần áo con gái, nó liền không hứng thú nữa, là em gái thấy thích, muốn mặc thử, khi mặc vào xoay vòng vòng khoe khoang thì bị móc vào chiếc đinh trên ghế mây, rách mất một lỗ.
Giang Nam đi theo ra ngoài, dựa vào cửa, không ngờ lại có thể xem phim truyền hình ở khoảng cách gần như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro