Thập Niên 70: Từ Chối Làm Chị Dâu Nhu Nhược Trong Phim Niên Đại
Chương 49
Phồn Hoa Thủy Bất Hồi
2024-09-08 12:26:13
Ngày hôm sau, Giang Nam đến cổng nhà máy gặp thím Quách, người tiếp nhận công việc của cô là một thiếu niên gầy gò, chắc chắn chưa đến mười tám tuổi.
Giang Nam không hỏi han thông tin của cậu nhóc trước mặt mọi người, chỉ dặn dò: "Vào đó thì cậu cứ nói là em họ bên nhà dì của tôi, tôi vì lý do sức khỏe nên không làm việc ở phân xưởng được nữa nên chuyển cho cậu."
Thiếu niên gật đầu, Giang Nam dẫn cậu đến phòng nhân sự làm thủ tục, sau đó chuyển hồ sơ của mình đi, ra ngoài thì giao lại người cho thím Quách.
Thím Quách lại dẫn cậu ta đến phân xưởng tìm chú Quách để chú Quách dẫn dắt vài ngày làm quen một chút.
Sau đó, hai người đến nhà họ Quách.
Thím Quách đưa hai trăm tệ tiền chuyển nhượng công việc cho Giang Nam, Giang Nam lập tức rút ra mười tệ đã hứa đưa cho thím Quách.
Thím Quách cười tủm tỉm nhận lấy, sau đó mới kể về cậu thiếu niên kia: "... Là người ở một đại đội sản xuất thuộc xã Hồng Sơn, chưa đến mười bảy tuổi, cha mất, mẹ yếu ớt không làm được việc nặng, dưới còn có một đứa em trai và một đứa em gái, bác hai của nó không thể chăm sóc bọn nhỏ cả đời, nên tìm cho nó công việc này."
Về phần bác cả của thiếu niên đó là ai thì thím Quách không nói.
Giang Nam cũng không hỏi, chỉ nói: "Số tiền này không phải do cậu ta tự bỏ ra đấy chứ?"
Thím Quách lập tức lắc đầu: "Bác cả nó bỏ ra, nếu nhà nó mà có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy thì cũng chẳng đến nỗi."
Giang Nam gật đầu, vậy là được rồi.
Công nhân học việc mỗi tháng được mười tám tệ, một năm chỉ có hơn hai trăm tệ, cậu thiếu niên này nếu như gia đình khó khăn, nhận hai trăm tệ này thì chẳng khác nào để cậu ta đi làm không công cả năm, gánh nặng gia đình lại càng nặng nề hơn.
Nhận tiền xong, mọi việc cũng đã giải quyết ổn thỏa, Giang Nam về nhà thu dọn hành lý, hôm nay cô còn nhiều việc phải làm.
Trình Đăng Lâm không ngờ rằng, anh ta đi làm cả ngày về, đồ đạc của vợ đã vơi đi hơn phân nửa, giấy tờ ly hôn cũng đã viết xong.
Chỉ thấy Giang Nam đang xoa bóp vai, thông báo cho anh ta: "Ngày mai anh cũng xin thư giới thiệu rồi xin nghỉ nửa tiếng đi, tôi đến cổng đơn vị chờ anh, làm xong anh có thể quay lại làm việc."
Hôm nay Giang Nam thực sự rất mệt, trước tiên cô chở thùng sách và phần lớn đồ dùng sinh hoạt đến trường trung học Hồng Sơn, sau khi làm thủ tục nhậm chức xong thì lại nhờ hiệu trưởng Dương viết cho một lá thư giới thiệu.
Đây là kế hoạch mà cô đột nhiên thay đổi sau khi trò chuyện vui vẻ với thầy Dương hôm qua.
Ban đầu, cô định sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc sẽ mang theo hành lý đến trường trung học Hồng Sơn nhận việc, nhưng nghĩ đến việc xin giấy giới thiệu từ nhà máy, nhà máy nhất định sẽ cử người đến hòa giải, khuyên nhủ, thậm chí bác bỏ đơn xin của cô, nên Giang Nam muốn đánh cược một phen với thầy Dương.
Giang Nam không hỏi han thông tin của cậu nhóc trước mặt mọi người, chỉ dặn dò: "Vào đó thì cậu cứ nói là em họ bên nhà dì của tôi, tôi vì lý do sức khỏe nên không làm việc ở phân xưởng được nữa nên chuyển cho cậu."
Thiếu niên gật đầu, Giang Nam dẫn cậu đến phòng nhân sự làm thủ tục, sau đó chuyển hồ sơ của mình đi, ra ngoài thì giao lại người cho thím Quách.
Thím Quách lại dẫn cậu ta đến phân xưởng tìm chú Quách để chú Quách dẫn dắt vài ngày làm quen một chút.
Sau đó, hai người đến nhà họ Quách.
Thím Quách đưa hai trăm tệ tiền chuyển nhượng công việc cho Giang Nam, Giang Nam lập tức rút ra mười tệ đã hứa đưa cho thím Quách.
Thím Quách cười tủm tỉm nhận lấy, sau đó mới kể về cậu thiếu niên kia: "... Là người ở một đại đội sản xuất thuộc xã Hồng Sơn, chưa đến mười bảy tuổi, cha mất, mẹ yếu ớt không làm được việc nặng, dưới còn có một đứa em trai và một đứa em gái, bác hai của nó không thể chăm sóc bọn nhỏ cả đời, nên tìm cho nó công việc này."
Về phần bác cả của thiếu niên đó là ai thì thím Quách không nói.
Giang Nam cũng không hỏi, chỉ nói: "Số tiền này không phải do cậu ta tự bỏ ra đấy chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thím Quách lập tức lắc đầu: "Bác cả nó bỏ ra, nếu nhà nó mà có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy thì cũng chẳng đến nỗi."
Giang Nam gật đầu, vậy là được rồi.
Công nhân học việc mỗi tháng được mười tám tệ, một năm chỉ có hơn hai trăm tệ, cậu thiếu niên này nếu như gia đình khó khăn, nhận hai trăm tệ này thì chẳng khác nào để cậu ta đi làm không công cả năm, gánh nặng gia đình lại càng nặng nề hơn.
Nhận tiền xong, mọi việc cũng đã giải quyết ổn thỏa, Giang Nam về nhà thu dọn hành lý, hôm nay cô còn nhiều việc phải làm.
Trình Đăng Lâm không ngờ rằng, anh ta đi làm cả ngày về, đồ đạc của vợ đã vơi đi hơn phân nửa, giấy tờ ly hôn cũng đã viết xong.
Chỉ thấy Giang Nam đang xoa bóp vai, thông báo cho anh ta: "Ngày mai anh cũng xin thư giới thiệu rồi xin nghỉ nửa tiếng đi, tôi đến cổng đơn vị chờ anh, làm xong anh có thể quay lại làm việc."
Hôm nay Giang Nam thực sự rất mệt, trước tiên cô chở thùng sách và phần lớn đồ dùng sinh hoạt đến trường trung học Hồng Sơn, sau khi làm thủ tục nhậm chức xong thì lại nhờ hiệu trưởng Dương viết cho một lá thư giới thiệu.
Đây là kế hoạch mà cô đột nhiên thay đổi sau khi trò chuyện vui vẻ với thầy Dương hôm qua.
Ban đầu, cô định sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc sẽ mang theo hành lý đến trường trung học Hồng Sơn nhận việc, nhưng nghĩ đến việc xin giấy giới thiệu từ nhà máy, nhà máy nhất định sẽ cử người đến hòa giải, khuyên nhủ, thậm chí bác bỏ đơn xin của cô, nên Giang Nam muốn đánh cược một phen với thầy Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro