Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố
Chương 18
Lộc Tử Ninh
2024-08-18 11:39:26
"Bà nói vớ vẩn trước." Tần Mỹ Lan cãi.
Hồ Đại Xuân nói: "Tôi không hề, hàng xóm ai mà không biết Tần Mỹ Lan bà chứ, chuẩn người hai mặt. Miệng thì nói tốt với Diểu Diểu, nhưng thực tế việc nhà đều để Diểu Diểu làm, nuôi con gái mình thì không để tay nó đụng vào nước, sống như cô chủ nhà giàu."
Bà ấy nhìn Thẩm Diểu Diểu, nói: "Cháu nói thật xem Tần Mỹ Lan có ngược đãi cháu không? Đừng sợ, có bà Triệu ở đây, bà ấy là người công bằng, sẽ không bênh vực một mình Tần Mỹ Lan đâu."
Mọi người nhìn Thẩm Diểu Diểu, khoa hiểu nghĩ, sao trước đây không nhận ra cô gái này rất đẹp nhỉ.
Da trắng hồng, mắt sáng răng trắng, đứng thôi cũng như một bông hoa.
Có điều... Nhìn không giống cô gái đáng thương bị mẹ kế ngược đãi.
Thẩm Diểu Diểu lấy một tấm ảnh đen trắng trong túi ra, là ảnh ngày đầu tiên cô chụp khi đến với thế giới này, vốn là để kỷ niệm, bây giờ vừa hay có thể dùng làm chứng cứ cho cuộc sống tồi tệ trước đây.
Cô thở dài: "Trước đây quá hèn nhát, không dám đấu tranh cho bản thân nên mới thành bộ dạng này, bây giờ cháu muốn sống thật tốt."
Hoa Tú Ni lập tức cầm lấy, cho mọi người xem: "Mọi người xem này, trước đây Diểu Diểu sống đáng thương biết bao, da nhợt nhạt, người gầy gò."
Tần Mỹ Lan liếc nhìn, đúng là vậy, bà ta cau mày.
Sao con nhóc chết tiệt này lại mưu mô như thế, còn biết chụp cả ảnh.
Bà ta cố ý hỏi: "Đang yên đang lành, mày chụp ảnh làm gì?"
Thẩm Diểu Diểu: "Gửi bưu điện cho ông bà ngoại ở miền Nam."
Tiện miệng nói mà thôi, ông bà ngoại của nguyên chủ có hay không cũng chẳng khác gì.
Hoàn toàn không quan tâm đến đứa cháu gái là nguyên chủ.
Cô cũng không muốn nhiệt tình với người lạnh nhạt với mình.
Hoa Tú Ni lấy lại tấm ảnh đưa cho Thẩm Diểu Diểu, sau đó nhìn Tần Mỹ Lan, nói lời thấm thía: "Mỹ Lan, quá khứ sai thì cũng sai rồi, biết sai thì sửa, bà vẫn là Mỹ Lan tốt."
Tần Mỹ Lan ngước mắt, quét mắt nhìn từng người một, ấm ức nói: "Mọi người đều không tin tôi."
Hoa Tú Ni giễu cợt: "Diểu Diểu người ta có nhân chứng, lại có cả vật chứng, bà có gì, bà có cái miệng giỏi nói."
Tần Mỹ Lan tức run người.
Triệu Lan Hoa: "Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Mỹ Lan, sau này bà phải đối xử tối với Diểu Diểu, không thể có lòng dạ xấu."
Hôm trước thì nói Diểu Diểu bóp cổ bà ta, tự đâm mình.
Hôm qua thì nói xấu Diểu Diểu, phá hỏng chuyện xem mắt của Diểu Diểu.
Hôm nay lại muốn lấy hàng xóm ra làm súng, hủy hoại thanh danh của Diểu Diểu.
Đúng là không có lương tâm!
Tần Mỹ Lan vẫn muốn cãi, nhưng thấy những ánh mắt hoặc ghét bỏ, hoặc mỉa mai, hoặc hả hê, bà ta biết trận này mình thua rồi.
Bà ta cúi đầu về nhà, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện thầm thì của mọi người, khiến bà ta tái cả mặt.
Triệu Lan Hoa vỗ vào tay Thẩm Diểu Diểu, nói: "Sau này bị ức hiếp thì cứ đến tìm bác, hoặc là ra đường. Chỉ cần cháu nói thật, mọi người đều sẽ phân xử cho cháu."
Bà ấy lại nhìn người xung quanh, nói: "Giải tán đi, nhà không có chuyện gì làm phải không!"
Nói xong, bà ấy cũng đi, con còn nhỏ, không trông thấy là lại không yên tâm.
Triệu Lan Hoa vừa đi, Hoa Tú Ni đã chống nạnh, cười lớn.
Ngày mai đến công xưởng kể, nhất định phải để cái danh mẹ kế độc ác của Tần Mỹ Lan truyền ra ngoài.
"Ôi, tôi vẫn chưa đòi tiền thuốc men." Hồ Đại Xuân nói, bà ấy đến trước cửa nhà họ Thẩm, gọi: "Tần Mỹ Lan, bà đền tiền thuốc men cho tôi."
"Đền con khỉ, không có." Giọng nói lạnh tanh của Tần Mỹ Lan trong nhà truyền ra.
Hồ Đại Xuân tức giận đá cửa, rồi lại nhìn Thẩm Diểu Diểu ở một bên đang nói chuyện với Hoa Tú Ni, bèn đi tới nhắc nhở: "Sau này cháu cẩn thận mẹ kế của cháu, bà ta thường nói xấu cháu."
Thẩm Diểu Diểu nắm tay: "Cảm ơn!"
Hồ Đại Xuân nói "không cần" rồi tiếp tục gõ cửa đòi tiền thuốc.
Hồ Đại Xuân nói: "Tôi không hề, hàng xóm ai mà không biết Tần Mỹ Lan bà chứ, chuẩn người hai mặt. Miệng thì nói tốt với Diểu Diểu, nhưng thực tế việc nhà đều để Diểu Diểu làm, nuôi con gái mình thì không để tay nó đụng vào nước, sống như cô chủ nhà giàu."
Bà ấy nhìn Thẩm Diểu Diểu, nói: "Cháu nói thật xem Tần Mỹ Lan có ngược đãi cháu không? Đừng sợ, có bà Triệu ở đây, bà ấy là người công bằng, sẽ không bênh vực một mình Tần Mỹ Lan đâu."
Mọi người nhìn Thẩm Diểu Diểu, khoa hiểu nghĩ, sao trước đây không nhận ra cô gái này rất đẹp nhỉ.
Da trắng hồng, mắt sáng răng trắng, đứng thôi cũng như một bông hoa.
Có điều... Nhìn không giống cô gái đáng thương bị mẹ kế ngược đãi.
Thẩm Diểu Diểu lấy một tấm ảnh đen trắng trong túi ra, là ảnh ngày đầu tiên cô chụp khi đến với thế giới này, vốn là để kỷ niệm, bây giờ vừa hay có thể dùng làm chứng cứ cho cuộc sống tồi tệ trước đây.
Cô thở dài: "Trước đây quá hèn nhát, không dám đấu tranh cho bản thân nên mới thành bộ dạng này, bây giờ cháu muốn sống thật tốt."
Hoa Tú Ni lập tức cầm lấy, cho mọi người xem: "Mọi người xem này, trước đây Diểu Diểu sống đáng thương biết bao, da nhợt nhạt, người gầy gò."
Tần Mỹ Lan liếc nhìn, đúng là vậy, bà ta cau mày.
Sao con nhóc chết tiệt này lại mưu mô như thế, còn biết chụp cả ảnh.
Bà ta cố ý hỏi: "Đang yên đang lành, mày chụp ảnh làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Diểu Diểu: "Gửi bưu điện cho ông bà ngoại ở miền Nam."
Tiện miệng nói mà thôi, ông bà ngoại của nguyên chủ có hay không cũng chẳng khác gì.
Hoàn toàn không quan tâm đến đứa cháu gái là nguyên chủ.
Cô cũng không muốn nhiệt tình với người lạnh nhạt với mình.
Hoa Tú Ni lấy lại tấm ảnh đưa cho Thẩm Diểu Diểu, sau đó nhìn Tần Mỹ Lan, nói lời thấm thía: "Mỹ Lan, quá khứ sai thì cũng sai rồi, biết sai thì sửa, bà vẫn là Mỹ Lan tốt."
Tần Mỹ Lan ngước mắt, quét mắt nhìn từng người một, ấm ức nói: "Mọi người đều không tin tôi."
Hoa Tú Ni giễu cợt: "Diểu Diểu người ta có nhân chứng, lại có cả vật chứng, bà có gì, bà có cái miệng giỏi nói."
Tần Mỹ Lan tức run người.
Triệu Lan Hoa: "Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Mỹ Lan, sau này bà phải đối xử tối với Diểu Diểu, không thể có lòng dạ xấu."
Hôm trước thì nói Diểu Diểu bóp cổ bà ta, tự đâm mình.
Hôm qua thì nói xấu Diểu Diểu, phá hỏng chuyện xem mắt của Diểu Diểu.
Hôm nay lại muốn lấy hàng xóm ra làm súng, hủy hoại thanh danh của Diểu Diểu.
Đúng là không có lương tâm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Mỹ Lan vẫn muốn cãi, nhưng thấy những ánh mắt hoặc ghét bỏ, hoặc mỉa mai, hoặc hả hê, bà ta biết trận này mình thua rồi.
Bà ta cúi đầu về nhà, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện thầm thì của mọi người, khiến bà ta tái cả mặt.
Triệu Lan Hoa vỗ vào tay Thẩm Diểu Diểu, nói: "Sau này bị ức hiếp thì cứ đến tìm bác, hoặc là ra đường. Chỉ cần cháu nói thật, mọi người đều sẽ phân xử cho cháu."
Bà ấy lại nhìn người xung quanh, nói: "Giải tán đi, nhà không có chuyện gì làm phải không!"
Nói xong, bà ấy cũng đi, con còn nhỏ, không trông thấy là lại không yên tâm.
Triệu Lan Hoa vừa đi, Hoa Tú Ni đã chống nạnh, cười lớn.
Ngày mai đến công xưởng kể, nhất định phải để cái danh mẹ kế độc ác của Tần Mỹ Lan truyền ra ngoài.
"Ôi, tôi vẫn chưa đòi tiền thuốc men." Hồ Đại Xuân nói, bà ấy đến trước cửa nhà họ Thẩm, gọi: "Tần Mỹ Lan, bà đền tiền thuốc men cho tôi."
"Đền con khỉ, không có." Giọng nói lạnh tanh của Tần Mỹ Lan trong nhà truyền ra.
Hồ Đại Xuân tức giận đá cửa, rồi lại nhìn Thẩm Diểu Diểu ở một bên đang nói chuyện với Hoa Tú Ni, bèn đi tới nhắc nhở: "Sau này cháu cẩn thận mẹ kế của cháu, bà ta thường nói xấu cháu."
Thẩm Diểu Diểu nắm tay: "Cảm ơn!"
Hồ Đại Xuân nói "không cần" rồi tiếp tục gõ cửa đòi tiền thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro