Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố
Chương 36
Lộc Tử Ninh
2024-08-18 11:39:26
Vu Chiêu Đệ tức đến bật khóc, cướp lại tóc giả của mình rồi đội lên đầu, đặt mông ngồi xuống đất, vỗ bắp đùi kêu lên: "Có còn lẽ phải hay không, hai mẹ con bắt nạt một mình tôi, thằng nhãi con Thẩm Bảo Sơn kia còn bắt nạt Cẩu Đản nhà tôi... Hu hu hu... Tôi thật đáng thương."
Bà ta nước mắt rưng rưng nhìn những người vây xem: "Mọi người phải làm chủ cho tôi, chuyện này không thể cho qua như vậy được."
"Rõ ràng là thím bắt nạt hai mẹ con chúng tôi." Thẩm Dung Dung tức giận không thôi.
Cô ta thở phì phì nói: "Thím còn bắt nạt em gái tôi, Diểu Diểu, em nói xem có đúng không?"
Thẩm Diểu Diểu không muốn hùa theo hai mẹ con này, cô quả quyết nói: "Thù của tôi và Vu Chiêu Đệ là chuyện của hai chúng tôi, không cần người khác quan tâm."
Rõ ràng là bản thân bất hòa với Vu Chiêu Đệ, đừng có lấy cớ báo thù cho cô mà bày đặt chị em tình thâm, làm thế buồn nôn lắm.
"Đúng, đừng kéo sang người khác, người ngoài không biết nhưng tôi còn không biết chắc? Hai mẹ con mày vốn không ưa gì Diểu Diểu, Diểu Diểu mới hơn ba tuổi, mẹ mày đã bắt nó làm việc, Diểu Diểu giống như cải trắng trong đất vậy, không ai thương yêu." Vu Chiêu Đệ nói một lèo.
Chỉ vào Tần Mỹ Lan đang không ngừng ọe ọe và nói: "Mẹ kế độc ác!"
Lại chỉ vào Thẩm Dung Dung đang tức đến đỏ mắt nói: "Chị kế độc ác!"
Cuối cùng rút ra tổng kết: "Không một ai tốt lành."
Hồ Đại Xuân bổ sung: "Hàng xóm độc ác, lại còn tung tin đồn nhảm nói tôi muốn ép mẹ chồng đi lấy chồng."
"Thím..." Thẩm Dung Dung tức đến run rẩy.
"Các người quá đáng rồi đấy." Thẩm Kiến Quốc lên tiếng: "Mỹ Lan là một người phụ nữ tốt, Dung Dung cũng là một đứa con gái tốt, đừng có nói bọn họ như vậy."
Mỹ Lan mang thai, ông ta lại có con trai rồi, đứa con có lúc về già, chứng minh bảo đao của Thẩm Kiến Quốc ông ta chưa già.”
Ông ta cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường.
Tần Mỹ Lan đỡ bụng, quyết định đâm lao phải theo lao, đúng là bà ta mang thai.
Bà ta vừa khóc vừa nói: "Tôi đắc tội các người chỗ nào mà các người đổ oan cho tôi như vậy?"
"Giả vờ giả vịt." Hoa Tú Ni khoan thai tới chậm hừ lạnh nói.
Vu Chiêu Đệ: "Nôn mấy cái mà nói mang thai, ai biết thật hay giả chứ, có giỏi thì đi bệnh viện khám đi."
Tần Mỹ Lan ấm ức nói: "Ai lại nói dối chuyện mang thai chứ, tôi..."
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy Hồ Đại Xuân ủa một tiếng, mọi người nhìn sang: "Sao thế?"
Hồ Đại Xuân gãi đầu nói: "Lúc Mỹ Lan sinh Thẩm Bảo Sơn chẳng phải khó sinh còn gì, bác sĩ nói không sinh được nữa."
Bà ấy nhíu mày: "Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm, không thể nào đâu, trí nhớ của tôi còn tốt mà."
"Vậy là mang thai giả rồi!" Hoa Tú Ni kết luận.
Đột nhiên bà ấy tỏ vẻ như nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Có thể để bác sĩ Tần tới khám cho."
"Tôi đi gọi." Vu Chiêu Đệ vèo một cái vọt ra ngoài.
Nếu như Tần Mỹ Lan không mang thai, bà ta sẽ có thể tiếp tục tính sổ.
Tần Mỹ Lan: "..."
Sao ai cũng xấu xa vậy?
Thẩm Diểu Diểu thấy Tần Mỹ Lan tức đến nỗi mặt đen lại, cô vui vẻ chu môi huýt sáo một tiếng.
Tần Mỹ Lan lập tức nói: "Là Đại Xuân nói tôi có thai, tôi mới tưởng là mình có thai rồi. Nếu là giả, người thất vọng nhất là tôi, chuyện xấu xa như giả mang thai này, tôi làm không được đâu."
Hồ Đại Xuân cười khan hai tiếng: "Chẳng phải vì tôi thấy bà nôn thốc nôn tháo đấy sao!"
Hoa Tú Ni: "Bà cũng đừng nói Đại Xuân, bà có thai hay không chẳng lẽ bà không rõ, còn đỡ bụng, lại chẳng phải muốn giả có thai, sau đó lấy cái bụng giả của bà đi uy hiếp, hại người."
Hoa Tú Ni nhìn Thẩm Diểu Diểu ở bên cạnh, bảo: "Bình thường cháu cách xa mẹ kế của cháu một chút, tránh để đứa bé giả của bà ta mất, cha cháu còn tưởng là do cháu làm đấy."
Thẩm Diểu Diểu nhìn Thẩm Kiến Quốc, trịnh trọng gật đầu.
Ông ta là người có thể làm ra được chuyện như vậy.
Thẩm Kiến Quốc buồn nôn: "Tôi là loại người đó sao?"
"Có mẹ kế thì có cha dượng, câu này là nói ông đấy." Hoa Tú Ni nói.
Bà ta nước mắt rưng rưng nhìn những người vây xem: "Mọi người phải làm chủ cho tôi, chuyện này không thể cho qua như vậy được."
"Rõ ràng là thím bắt nạt hai mẹ con chúng tôi." Thẩm Dung Dung tức giận không thôi.
Cô ta thở phì phì nói: "Thím còn bắt nạt em gái tôi, Diểu Diểu, em nói xem có đúng không?"
Thẩm Diểu Diểu không muốn hùa theo hai mẹ con này, cô quả quyết nói: "Thù của tôi và Vu Chiêu Đệ là chuyện của hai chúng tôi, không cần người khác quan tâm."
Rõ ràng là bản thân bất hòa với Vu Chiêu Đệ, đừng có lấy cớ báo thù cho cô mà bày đặt chị em tình thâm, làm thế buồn nôn lắm.
"Đúng, đừng kéo sang người khác, người ngoài không biết nhưng tôi còn không biết chắc? Hai mẹ con mày vốn không ưa gì Diểu Diểu, Diểu Diểu mới hơn ba tuổi, mẹ mày đã bắt nó làm việc, Diểu Diểu giống như cải trắng trong đất vậy, không ai thương yêu." Vu Chiêu Đệ nói một lèo.
Chỉ vào Tần Mỹ Lan đang không ngừng ọe ọe và nói: "Mẹ kế độc ác!"
Lại chỉ vào Thẩm Dung Dung đang tức đến đỏ mắt nói: "Chị kế độc ác!"
Cuối cùng rút ra tổng kết: "Không một ai tốt lành."
Hồ Đại Xuân bổ sung: "Hàng xóm độc ác, lại còn tung tin đồn nhảm nói tôi muốn ép mẹ chồng đi lấy chồng."
"Thím..." Thẩm Dung Dung tức đến run rẩy.
"Các người quá đáng rồi đấy." Thẩm Kiến Quốc lên tiếng: "Mỹ Lan là một người phụ nữ tốt, Dung Dung cũng là một đứa con gái tốt, đừng có nói bọn họ như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỹ Lan mang thai, ông ta lại có con trai rồi, đứa con có lúc về già, chứng minh bảo đao của Thẩm Kiến Quốc ông ta chưa già.”
Ông ta cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường.
Tần Mỹ Lan đỡ bụng, quyết định đâm lao phải theo lao, đúng là bà ta mang thai.
Bà ta vừa khóc vừa nói: "Tôi đắc tội các người chỗ nào mà các người đổ oan cho tôi như vậy?"
"Giả vờ giả vịt." Hoa Tú Ni khoan thai tới chậm hừ lạnh nói.
Vu Chiêu Đệ: "Nôn mấy cái mà nói mang thai, ai biết thật hay giả chứ, có giỏi thì đi bệnh viện khám đi."
Tần Mỹ Lan ấm ức nói: "Ai lại nói dối chuyện mang thai chứ, tôi..."
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy Hồ Đại Xuân ủa một tiếng, mọi người nhìn sang: "Sao thế?"
Hồ Đại Xuân gãi đầu nói: "Lúc Mỹ Lan sinh Thẩm Bảo Sơn chẳng phải khó sinh còn gì, bác sĩ nói không sinh được nữa."
Bà ấy nhíu mày: "Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm, không thể nào đâu, trí nhớ của tôi còn tốt mà."
"Vậy là mang thai giả rồi!" Hoa Tú Ni kết luận.
Đột nhiên bà ấy tỏ vẻ như nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Có thể để bác sĩ Tần tới khám cho."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi đi gọi." Vu Chiêu Đệ vèo một cái vọt ra ngoài.
Nếu như Tần Mỹ Lan không mang thai, bà ta sẽ có thể tiếp tục tính sổ.
Tần Mỹ Lan: "..."
Sao ai cũng xấu xa vậy?
Thẩm Diểu Diểu thấy Tần Mỹ Lan tức đến nỗi mặt đen lại, cô vui vẻ chu môi huýt sáo một tiếng.
Tần Mỹ Lan lập tức nói: "Là Đại Xuân nói tôi có thai, tôi mới tưởng là mình có thai rồi. Nếu là giả, người thất vọng nhất là tôi, chuyện xấu xa như giả mang thai này, tôi làm không được đâu."
Hồ Đại Xuân cười khan hai tiếng: "Chẳng phải vì tôi thấy bà nôn thốc nôn tháo đấy sao!"
Hoa Tú Ni: "Bà cũng đừng nói Đại Xuân, bà có thai hay không chẳng lẽ bà không rõ, còn đỡ bụng, lại chẳng phải muốn giả có thai, sau đó lấy cái bụng giả của bà đi uy hiếp, hại người."
Hoa Tú Ni nhìn Thẩm Diểu Diểu ở bên cạnh, bảo: "Bình thường cháu cách xa mẹ kế của cháu một chút, tránh để đứa bé giả của bà ta mất, cha cháu còn tưởng là do cháu làm đấy."
Thẩm Diểu Diểu nhìn Thẩm Kiến Quốc, trịnh trọng gật đầu.
Ông ta là người có thể làm ra được chuyện như vậy.
Thẩm Kiến Quốc buồn nôn: "Tôi là loại người đó sao?"
"Có mẹ kế thì có cha dượng, câu này là nói ông đấy." Hoa Tú Ni nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro