Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố
Chương 41
Lộc Tử Ninh
2024-08-18 11:39:26
"Nằm mơ, là ba người nhà các người ức hiếp tôi và Cẩu Đản trước." Vu Chiêu Đệ lý do chính đáng nói: "Muốn xin lỗi thì cũng là các người xin lỗi trước."
"Gọi công an đi!" Cố Hoài nói chắc nịch: "Bây giờ tôi đi."
Nói xong, anh ta bỏ đi, Thẩm Dung Dung thấy vậy thì vội đi theo.
Vu Chiêu Đệ hoảng loạn.
Sao lại gọi công an vì chút chuyện nhỏ này chứ?
Tần Mỹ Lan từ tức thành cười, nói: "Đáng đời!"
Vu Chiêu Đệ trừng mắt, cố tỏ ra bình tĩnh: "Công an đến thì thế nào? Tôi cũng chẳng giết người phóng hỏa. Diểu Diểu, cháu nói xem đúng không?"
Thẩm Diểu Diểu nhún vai: "Cháu không biết đâu."
Cô vẫn nhớ chuyện Vu Chiêu Đệ cố ý hại cô.
Cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cô sẽ không giúp phía nào, chỉ đứng trên bờ thêm dầu vào lửa.
Hoa Tú Ni cũng không quan tâm, dù sao bà ấy không động tay đánh nhau, chỉ nói mấy câu mà thôi. Dù công an đến, cũng không thể ép mà gán tội cho bà ấy được.
Bà ấy an ủi Vu Chiêu Đệ: "Đừng sốt ruột, công an đến thì cứ nói thật là được."
Hồ Đại Xuân lườm: "Sợ gì, bà cũng không giết người phóng hỏa, công an có thể làm gì bà?"
Vu Chiệu Đệ thả lỏng hơn, lại nguýt Tần Mỹ Lan, nói: "Chẳng có ai ra gì, ngay cả con rể cũng chẳng ra gì nốt."
Người tốt nào mà hở ra là gọi công an chứ.
Mọi người bàn tán.
Không lâu sau, Cố Hoài dẫn theo hai công an đến, công an chưa kịp hỏi gì thì Vu Chiêu Đệ đã lên tiếng trước: "Chuyện phải kể từ rất lâu trước đây, Thẩm Dung Dung đập đá vào con trai tôi..."
Bà ta nói luyên thuyên một hồi, cuối cùng đưa ra tổng kết: "Cho nên không trách tôi được, các anh không thể bắt tôi."
Tần Mỹ Lan cũng nóng lòng nói ấm ức của mình: "Là bà ta ức hiếp con gái tôi trước, đè con gái tôi ra đánh, bọn tôi chỉ phản kháng, không muốn bị bắt nạt."
Công an gật đầu, lại hỏi những người khác, hiểu đại khái đầu đuôi ngọn ngành, chỉ là mâu thuẫn đơn giản giữa hàng xóm với nhau mà thôi.
Với tình huống thế này, phần lớn họ đều dùng hòa giải để giải quyết, một công an trong đó nói: "Tục ngữ có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, mọi người... bla... bla... Tóm lại, phải chung sống hòa thuận, đoàn kết thân ái."
Sau đó thì đi.
Tần Mỹ Lan cau mày: "Thế là xong rồi à."
Không bắt giam Vu Chiêu Đệ vài ngày sao?
Cố Hoài cũng hơi thất vọng, mấy công an này làm việc kiểu gì, chỉ biết giảng hòa, lát nữa phải phản ánh với lãnh đạo của họ.
Thẩm Dung Dung cũng rất thất vọng, cô ta tự trách: "Đều tại cháu bất cẩn đá viên đá đập trúng Cẩu Đản, tại cháu bất cẩn phát hiện thím Vu đội tóc giả, đều tại cháu."
Cô ta nói với vẻ hối lỗi: "Thím Vu, thím muốn trách thì trách cháu, đừng trách mẹ cháu."
Cố Hoài chỉ cảm thấy vợ chưa cưới của mình tốt bụng, thấu hiểu lòng người. Anh ta an ủi: "Không trách em, chỉ trách một số người được thể lấn tới."
Vu Chiêu Đệ: "..."
Cậu đang chỉ ai đấy?
Bà ta chống nạnh nói: "Công an cũng không khép tội tôi, tên khốn họ Cố cậu dựa vào đâu mà khép tội tôi?"
"Tôi tên Cố Hoài, là chữ Hoài bên bộ thủy, đúng là mù chữ." Cố Hoài khinh bỉ nói.
"Cậu lại khinh thường tôi?" Vu Chiêu Đệ trở tay tát một cái.
Người chị họ kia của bà ta là học sinh cấp hai, trước đây chồng bà ta cũng chấm trúng điểm này.
Sau khi cưới bà ta thì chê bà ta là một người mù chữ, nhưng chồng bà ta là chồng bà ta, đâu cần người ngoài chê bai.
Cố Hoài sững sờ, phản ứng lại, không dám tin nói: "Bà dám đánh tôi?"
"Đánh cậu thì làm sao nào?" Vu Chiêu Đệ chống nạnh, khí thế hùng hổ.
Mọi người vốn định đi rồi, không ngờ lại còn tiếp, bèn dừng lại.
Thẩm Diểu Diểu lấy hạt dưa trong túi ra, bắt đầu cắn.
"Cho thím một ít." Hoa Tú Ni nhích tới bên cạnh cô.
Thẩm Diểu Diểu chia cho bà ấy một nắm, hai người ngồi trong góc, hóng chuyện.
Thẩm Dung Dung cũng không ngờ, cô ta nhào tới như phát điên, giơ tay nắm đầu Vu Chiêu Đệ.
"Gọi công an đi!" Cố Hoài nói chắc nịch: "Bây giờ tôi đi."
Nói xong, anh ta bỏ đi, Thẩm Dung Dung thấy vậy thì vội đi theo.
Vu Chiêu Đệ hoảng loạn.
Sao lại gọi công an vì chút chuyện nhỏ này chứ?
Tần Mỹ Lan từ tức thành cười, nói: "Đáng đời!"
Vu Chiêu Đệ trừng mắt, cố tỏ ra bình tĩnh: "Công an đến thì thế nào? Tôi cũng chẳng giết người phóng hỏa. Diểu Diểu, cháu nói xem đúng không?"
Thẩm Diểu Diểu nhún vai: "Cháu không biết đâu."
Cô vẫn nhớ chuyện Vu Chiêu Đệ cố ý hại cô.
Cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cô sẽ không giúp phía nào, chỉ đứng trên bờ thêm dầu vào lửa.
Hoa Tú Ni cũng không quan tâm, dù sao bà ấy không động tay đánh nhau, chỉ nói mấy câu mà thôi. Dù công an đến, cũng không thể ép mà gán tội cho bà ấy được.
Bà ấy an ủi Vu Chiêu Đệ: "Đừng sốt ruột, công an đến thì cứ nói thật là được."
Hồ Đại Xuân lườm: "Sợ gì, bà cũng không giết người phóng hỏa, công an có thể làm gì bà?"
Vu Chiệu Đệ thả lỏng hơn, lại nguýt Tần Mỹ Lan, nói: "Chẳng có ai ra gì, ngay cả con rể cũng chẳng ra gì nốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người tốt nào mà hở ra là gọi công an chứ.
Mọi người bàn tán.
Không lâu sau, Cố Hoài dẫn theo hai công an đến, công an chưa kịp hỏi gì thì Vu Chiêu Đệ đã lên tiếng trước: "Chuyện phải kể từ rất lâu trước đây, Thẩm Dung Dung đập đá vào con trai tôi..."
Bà ta nói luyên thuyên một hồi, cuối cùng đưa ra tổng kết: "Cho nên không trách tôi được, các anh không thể bắt tôi."
Tần Mỹ Lan cũng nóng lòng nói ấm ức của mình: "Là bà ta ức hiếp con gái tôi trước, đè con gái tôi ra đánh, bọn tôi chỉ phản kháng, không muốn bị bắt nạt."
Công an gật đầu, lại hỏi những người khác, hiểu đại khái đầu đuôi ngọn ngành, chỉ là mâu thuẫn đơn giản giữa hàng xóm với nhau mà thôi.
Với tình huống thế này, phần lớn họ đều dùng hòa giải để giải quyết, một công an trong đó nói: "Tục ngữ có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, mọi người... bla... bla... Tóm lại, phải chung sống hòa thuận, đoàn kết thân ái."
Sau đó thì đi.
Tần Mỹ Lan cau mày: "Thế là xong rồi à."
Không bắt giam Vu Chiêu Đệ vài ngày sao?
Cố Hoài cũng hơi thất vọng, mấy công an này làm việc kiểu gì, chỉ biết giảng hòa, lát nữa phải phản ánh với lãnh đạo của họ.
Thẩm Dung Dung cũng rất thất vọng, cô ta tự trách: "Đều tại cháu bất cẩn đá viên đá đập trúng Cẩu Đản, tại cháu bất cẩn phát hiện thím Vu đội tóc giả, đều tại cháu."
Cô ta nói với vẻ hối lỗi: "Thím Vu, thím muốn trách thì trách cháu, đừng trách mẹ cháu."
Cố Hoài chỉ cảm thấy vợ chưa cưới của mình tốt bụng, thấu hiểu lòng người. Anh ta an ủi: "Không trách em, chỉ trách một số người được thể lấn tới."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Chiêu Đệ: "..."
Cậu đang chỉ ai đấy?
Bà ta chống nạnh nói: "Công an cũng không khép tội tôi, tên khốn họ Cố cậu dựa vào đâu mà khép tội tôi?"
"Tôi tên Cố Hoài, là chữ Hoài bên bộ thủy, đúng là mù chữ." Cố Hoài khinh bỉ nói.
"Cậu lại khinh thường tôi?" Vu Chiêu Đệ trở tay tát một cái.
Người chị họ kia của bà ta là học sinh cấp hai, trước đây chồng bà ta cũng chấm trúng điểm này.
Sau khi cưới bà ta thì chê bà ta là một người mù chữ, nhưng chồng bà ta là chồng bà ta, đâu cần người ngoài chê bai.
Cố Hoài sững sờ, phản ứng lại, không dám tin nói: "Bà dám đánh tôi?"
"Đánh cậu thì làm sao nào?" Vu Chiêu Đệ chống nạnh, khí thế hùng hổ.
Mọi người vốn định đi rồi, không ngờ lại còn tiếp, bèn dừng lại.
Thẩm Diểu Diểu lấy hạt dưa trong túi ra, bắt đầu cắn.
"Cho thím một ít." Hoa Tú Ni nhích tới bên cạnh cô.
Thẩm Diểu Diểu chia cho bà ấy một nắm, hai người ngồi trong góc, hóng chuyện.
Thẩm Dung Dung cũng không ngờ, cô ta nhào tới như phát điên, giơ tay nắm đầu Vu Chiêu Đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro