Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 50

Lộc Tử Ninh

2024-08-18 11:39:26

Cô ta không tin đổi ngày khác gì cả, đổi thì cuối cùng sẽ không có ngày đó.

Lâm Lỗi cau mày: "Sao em lại ầm ĩ vô cớ vậy?"

"Em ầm ĩ vô cớ?" Cô gái chỉ vào mình, hỏi gằn từng chữ.

Lâm Lỗi liếc mắt nhìn Thẩm Diểu Diểu, thấy cô đang hả hê, sắc mặt cậu ta càng sa sầm.

Thẩm Diểu Diểu cười tươi rói: "Lâm Lỗi, tôi nhớ trước đây cậu từng nói chỉ có con gái hư vinh mới mua đồng hồ xe đạp gì đó, cậu biết mình sai rồi à?"

"Tôi không có." Lâm Lỗi lớn giọng phản bác.

Từ sau lần xem mắt thất bại với Thẩm Diểu Diểu, cậu ta lại xem mắt vài lần nữa, và không có gì lạ khi lần nào cũng thất bại, một cô gái trong đó còn chỉ thẳng mặt cậu ta mà mắng, nói cậu ta không có bản lĩnh, còn chưa kết hôn đã muốn tính kế phía nữ, lấy cậu ta là xui xẻo cả đời.

Tức hơn đó là câu này bị một người nhiều chuyện nghe thấy, sau đó truyền đi, đối tượng xem mắt của cậu ta đều chạy hết, chỉ còn lại vài người có điều kiện gia đình không tốt.

Cậu ta cũng không xem trọng, chỉ có thể phủ nhận quan điểm của mình, nói mình không hề không muốn bốn món đồ lớn, là phụ nữ hiểu lầm.

Trần Tình Tình là cô gái anh ta hài lòng nhất trong số các cô gái anh ta xem mắt, cha mẹ đều là công nhân, hai anh trai trong nhà đều rất nuông chiều cô ta, còn cô ta làm việc ở rạp phim.

Cái gì cũng tốt, chỉ có điều được nuông chiều nên hơi ngang ngược, từ khi hai người hẹn hò thì cái gì cũng phải nghe theo cô ta, lại còn cái gì cũng muốn.

Thứ đắt đỏ như đồng hồ, một cô gái như cô ta xứng để đeo sao?

Trần Tình Tình khó tin nhìn Lâm Lỗi, chất vấn: "Anh cảm thấy mua đồng hồ cho bạn gái là hư vinh hả?"

Lâm Lỗi vội lắc đầu: "Không có, là hôm nay anh ra ngoài vội quá không đem tiền, nhưng những gì anh nói là thật, sau này dẫn em đi Thượng Hải mua."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Tình Tình nửa tin nửa ngờ nhìn cậu ta.

"Sau này gì chứ?" Thẩm Diểu Diểu xúi giục: "Việc hôm nay đừng để ngày mai, hôm nay hoàn toàn có thể đi Thượng Hải mua."

Mặc dù bây giờ khó đi xa, nhưng nghĩ cách thì vẫn có cách thôi.

Lâm Lỗi hét cô: "Im đi, hai chúng tôi nói chuyện, cô chĩa mõm vào làm gì."

"Tôi thích, cậu có thể làm gì được tôi?"

Thẩm Diểu Diểu vừa nói xong thì cảm thấy mình thế này hơi ngứa đòn. Nhưng cô không sợ, hôm nay đăng ký kết hôn thì nên vui, muốn làm gì thì làm nấy.

Sở Minh Xuyên kéo cánh tay cô, bảo: "Chúng ta đi mua cái khác thôi!"

Anh thấy người đàn ông đó đã đỏ cả mắt rồi, nếu lên cơn điên thì làm thế nào?

Mặc dù anh có thể đối phó được, nhưng vợ đang ở đây, vẫn phải cẩn thận một chút.

Thẩm Diểu Diểu "hừ" mạnh một tiếng, đến quầy bán quần áo, kiểu nào cũng rất bình thường, cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng rồi lại chọn một chiếc quần đen.

"Có muốn mua váy không?" Sở Minh Xuyên nhìn váy có rất nhiều kiểu, bèn hỏi.

Thẩm Diểu Diểu nhìn váy, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng mẫu rất đẹp, cô hỏi: "Anh thấy cái nào đẹp?"

Sở Minh Xuyên quét mắt, nói: "Cái xanh lam nhạt kia đẹp."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh nhớ lần đầu hai người gặp nhau, cô mặc một chiếc váy xanh nhạt, trông rất xinh đẹp.

Thẩm Diểu Diểu: "Được thôi, vậy thì mua nó."

Sở Minh Xuyên: "Chọn thêm một chiếc màu đỏ, có thể mặc lúc chúng ta đến nhà em."

Hai người đã bàn bạc xong không tổ chức tiệc rượu, nhưng phải phát kẹo cho hàng xóm láng giềng, để mọi người biết hai người họ đã kết hôn rồi.

Lúc đầu anh không đồng ý, kết hôn là chuyện lớn, sao có thể không tổ chức tiệc, không mời khách được.

Nhưng vợ kiên quyết, hơn nữa còn phải tạm thời giấu gia đình vợ chuyện đăng ký kết hôn.

Không biết ầm ĩ ra chuyện gì, nhưng cũng không thể không nghe.

Thẩm Diểu Diểu cũng không phải người khách sáo, đã kết hôn rồi, hai người là người một nhà.

Của cô là của cô, mà của anh cũng là của cô.

Thế là cô lại chọn thêm ba chiếc váy, một màu đỏ, một màu vàng ngỗng và một màu trắng.

Mua váy xong, hai người lại mua một tí đồ dùng hằng ngày, máy radio, máy quạt, phích nước nóng, khăn bông, thau, bát đũa... Rất nhiều thứ. Lúc ra khỏi tòa nhà bách hóa, hai người hai tách xách đầy túi.

Không mua máy may, vì cô không biết dùng, cũng không định học.

Trên cổ Sở Minh Xuyên treo một chiếc túi lưới, bên trong đựng các loại kẹo đường.

Hai người chậm rãi đi về phía ngõ Quế Hoa, cả quãng đường thu hút rất nhiều ánh mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Số ký tự: 0