Thập Niên 70: Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ
Chương 11
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-22 00:39:03
Trước khi Trương Bảo Quốc dẫn em trai về nhà, nhìn thấy cô như vậy nên dẫn em trai đến vây quay: “Mẹ, mẹ vẫn chưa khỏe à?”
Tô Hồi có chút khó xử, có nhiều đứa nhóc như thế này, sau này phải do cô phụ trách.
“Bây giờ mẹ đỡ hơn rồi.”
Con trai cả Trương Bảo Quốc: “Mẹ, mẹ ngủ một lúc đi, ngủ dậy sẽ đỡ hơn nhiều.”
Con trai thứ hai Trương Vệ Quốc: “… Mẹ, sau này chúng ta sẽ không còn bố nữa sao? Chúng ta phải dọn ra sao?”
“Bố của các con… Đi rồi. Chúng ta sẽ chia nhà với ông nội của các con, sau này nhà xây xong sẽ dọn đi.”
“Bố sẽ dọn ra ngoài cùng với chúng ta sao?” Đứa thứ ba Trương An Quốc mới năm tuổi có chút ngây thơ.
Tô Hồi không giấu diếm bọn chúng: “Chỉ có chúng ta dọn ra ngoài, bố của các con đã hy sinh vì đất nước rồi.”
Bọn chúng đều biết chuyện này, chỉ là khái niệm về cái chết chúng vẫn chưa hiểu lắm. Sau khi nghe cha không còn nữa thì bọn chúng rất sợ hãi.
“Chúng ta có tiền xây nhà là vì bố các con đã hy sinh vì đất nước, nên nhà nước có phát tiền trợ cấp, nếu không chúng ta sẽ không có tiền để xây nhà dọn đi. Nếu như có người hỏi các con thì các con cứ nói không rõ lắm, nhưng, bố các con là một anh hùng, biết chưa?”
Trương Bảo Quốc lớn tuổi nhất, đã mười tuổi rồi, đôi mắt cậu bé đỏ hoe: “Chúng con không nói, mẹ, mẹ phải khỏe lại đã.”
Cậu bé khịt khịt mũi: “Con đã lớn rồi, sau này không còn bố nữa thì con sẽ bảo vệ mọi người.” Khuôn mặt đen sạm của cậu bé rất kiên định.
So với bộ dạng mấy ngày trước của cậu bé thì có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cậu bé đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Tô Hồi thở dài, Trương Bảo Quốc nói như vậy nhưng bản thân cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ. Bốn đứa trẻ đều gầy nhom và nhỏ bé, áo quần trên người đều toàn là chỗ vá, nhìn vào đã thấy đau lòng.
Mẹ bọn chúng đã không còn nữa, nhưng cô sẽ hết sức chịu trách nhiệm để giải quyết phần nhân quả này.
Bữa cơm tối này là do Lý Mãn Phân nấu, tâm trạng bà ta không tốt, làm cho có, chẳng có mùi vị gì cả Tô Hồi ăn bữa cơm ngũ cốc độn khoai lang, vẫn là cơm ngũ cốc độn khoai lang nhạt nhẽo, cảm giác nuốt không nổi. Cho dù là ở đời nào đi nữa thì cô cũng chưa bao giờ ăn loại thức ăn như thế.
Đây đã là thế giới thứ ba của cô rồi. Ở thế giới thứ nhất cô là một học sinh cấp ba vô âu vô lo của thế kỷ 21, thuộc gia đình bậc trung. Thế giới thứ hai là thế giới tu chân, dồi dào linh khí, cô là một trong số ít người trong gia tộc nhỏ có tư chất linh căn tốt, những việc vặt bên cạnh đều có người hầu xử lý. Không ngờ người tài đánh nhau làm cho những loại tôm tép bị vạ lây và cô quay lại trước giải phóng. Đến thế giới thứ ba cô lưu lạc qua những tháng ngày gặm khoai lang để sống.
Nhất định phải nhanh chóng dọn ra ngoài để cải thiện phần ăn!
Sau khi ăn cơm xong, cô đi tắm rửa. Nói đi tắm rửa nhưng thực tế là đi lau người. Tô Hồi cau mày, chỉnh đốn lại bản thân một chút. Cô cần thời gian để hòa nhập, không thể thay đổi đột ngột quá nhanh nên tạm thời cứ nhịn trước đã.
Bọn cô có năm người nhưng chỉ có một cái một cái chăn, ngủ trong một căn phòng cũng chỉ có một cái giường, có làm như thế nào thì với kích cỡ của chiếc giường này cũng không thể nhét đủ năm người được. Trương Bảo Quốc thành thạo kéo chiếc ghế dài kê ở cạnh giường, rồi đặt tấm ván gỗ lên trên, như thế này thì tạm thời tăng thêm độ dài của chiếc giường để đủ năm người bọn họ ngủ rồi. Đợi đến khi trời sáng, lại kéo tấm gỗ này để vào lại trong góc.
Tô Hồi có chút khó xử, có nhiều đứa nhóc như thế này, sau này phải do cô phụ trách.
“Bây giờ mẹ đỡ hơn rồi.”
Con trai cả Trương Bảo Quốc: “Mẹ, mẹ ngủ một lúc đi, ngủ dậy sẽ đỡ hơn nhiều.”
Con trai thứ hai Trương Vệ Quốc: “… Mẹ, sau này chúng ta sẽ không còn bố nữa sao? Chúng ta phải dọn ra sao?”
“Bố của các con… Đi rồi. Chúng ta sẽ chia nhà với ông nội của các con, sau này nhà xây xong sẽ dọn đi.”
“Bố sẽ dọn ra ngoài cùng với chúng ta sao?” Đứa thứ ba Trương An Quốc mới năm tuổi có chút ngây thơ.
Tô Hồi không giấu diếm bọn chúng: “Chỉ có chúng ta dọn ra ngoài, bố của các con đã hy sinh vì đất nước rồi.”
Bọn chúng đều biết chuyện này, chỉ là khái niệm về cái chết chúng vẫn chưa hiểu lắm. Sau khi nghe cha không còn nữa thì bọn chúng rất sợ hãi.
“Chúng ta có tiền xây nhà là vì bố các con đã hy sinh vì đất nước, nên nhà nước có phát tiền trợ cấp, nếu không chúng ta sẽ không có tiền để xây nhà dọn đi. Nếu như có người hỏi các con thì các con cứ nói không rõ lắm, nhưng, bố các con là một anh hùng, biết chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Bảo Quốc lớn tuổi nhất, đã mười tuổi rồi, đôi mắt cậu bé đỏ hoe: “Chúng con không nói, mẹ, mẹ phải khỏe lại đã.”
Cậu bé khịt khịt mũi: “Con đã lớn rồi, sau này không còn bố nữa thì con sẽ bảo vệ mọi người.” Khuôn mặt đen sạm của cậu bé rất kiên định.
So với bộ dạng mấy ngày trước của cậu bé thì có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cậu bé đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Tô Hồi thở dài, Trương Bảo Quốc nói như vậy nhưng bản thân cậu bé vẫn còn là một đứa trẻ. Bốn đứa trẻ đều gầy nhom và nhỏ bé, áo quần trên người đều toàn là chỗ vá, nhìn vào đã thấy đau lòng.
Mẹ bọn chúng đã không còn nữa, nhưng cô sẽ hết sức chịu trách nhiệm để giải quyết phần nhân quả này.
Bữa cơm tối này là do Lý Mãn Phân nấu, tâm trạng bà ta không tốt, làm cho có, chẳng có mùi vị gì cả Tô Hồi ăn bữa cơm ngũ cốc độn khoai lang, vẫn là cơm ngũ cốc độn khoai lang nhạt nhẽo, cảm giác nuốt không nổi. Cho dù là ở đời nào đi nữa thì cô cũng chưa bao giờ ăn loại thức ăn như thế.
Đây đã là thế giới thứ ba của cô rồi. Ở thế giới thứ nhất cô là một học sinh cấp ba vô âu vô lo của thế kỷ 21, thuộc gia đình bậc trung. Thế giới thứ hai là thế giới tu chân, dồi dào linh khí, cô là một trong số ít người trong gia tộc nhỏ có tư chất linh căn tốt, những việc vặt bên cạnh đều có người hầu xử lý. Không ngờ người tài đánh nhau làm cho những loại tôm tép bị vạ lây và cô quay lại trước giải phóng. Đến thế giới thứ ba cô lưu lạc qua những tháng ngày gặm khoai lang để sống.
Nhất định phải nhanh chóng dọn ra ngoài để cải thiện phần ăn!
Sau khi ăn cơm xong, cô đi tắm rửa. Nói đi tắm rửa nhưng thực tế là đi lau người. Tô Hồi cau mày, chỉnh đốn lại bản thân một chút. Cô cần thời gian để hòa nhập, không thể thay đổi đột ngột quá nhanh nên tạm thời cứ nhịn trước đã.
Bọn cô có năm người nhưng chỉ có một cái một cái chăn, ngủ trong một căn phòng cũng chỉ có một cái giường, có làm như thế nào thì với kích cỡ của chiếc giường này cũng không thể nhét đủ năm người được. Trương Bảo Quốc thành thạo kéo chiếc ghế dài kê ở cạnh giường, rồi đặt tấm ván gỗ lên trên, như thế này thì tạm thời tăng thêm độ dài của chiếc giường để đủ năm người bọn họ ngủ rồi. Đợi đến khi trời sáng, lại kéo tấm gỗ này để vào lại trong góc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro