Thập Niên 70: Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ
Chương 20
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-22 00:39:03
Bên nhà chồng còn tặng một cái chăn bông mới, mặc dù Lý Mãn Phân chẳng vui vẻ gì, đó là thứ bà ta đã gom góp rất lâu để chuẩn bị may chăn cho con trai út kết hôn dùng. Chỉ là Trương Căn đã quyết định thì bà ta cũng hết cách.
Tô Hồi rất hài lòng với tấm chăn bông này, trong nhà có năm người mà chỉ có một cái chăn để qua mùa đông, quả thật là ngủ không nổi.
Trương Thành Nghiệp là đại đội trưởng, hơn nữa anh ta đã lập công và mỗi tháng đều có tiền trợ cấp, trong tay rủng rỉnh nên đã tặng một cái nồi sắt mới.
Hơn nữa cái nồi sắt cũ được sửa lại khi chia nhà, vậy là có được hai cái, vừa hay một cái dùng để nấu ăn, một cái dùng để nấu nước tắm.
Tôn Cường cũng tặng quà, cậu ấy tặng một cái bình nước nóng, bên cạnh đó còn lén nhét cho Tô Hồi ba trăm tệ.
Ba trăm tệ này có lẻ có chẵn. Cậu ấy nói, trong đó hai trăm tệ là lãnh đạo góp, một trăm tệ còn lại là bạn chiến đấu góp, họ bảo cô giữ lấy cho mình.
“Chị dâu, chị cất giữ số tiền này đi, đây đều là tấm lòng của mọi người đấy.”
Tô Hồi cũng không ra vẻ gì mà cầm lấy nó, chỉ có điều cô bảo cậu ấy viết lại tên rốt cuộc ai đã góp số tiền này, nếu không viết thì cô không nhận.
Làm vậy là để về sau cô còn trả lại ân tình cho người ta.
“Thời gian này cảm ơn cậu rất nhiều đã lo trong lo ngoài, bây giờ trong nhà chẳng có gì cả, để hôm khác chị dâu sẽ chuẩn bị cho cậu chút gì đó.”
Cậu ấy lắc đầu, sợ chị dâu sẽ cố nhét thứ gì đó nên cậu ấy vội rời đi, nói vọng lại đằng sau: “Chị dâu, không cần đâu, chị giữ lại cho bọn trẻ đi. Hiện giờ chị đã biết em ở đâu trên thị trấn, có gì cần thì chị cứ đến tìm em, đừng khách sáo nhé.”
Vốn dĩ trong tay Tô Hồi chẳng còn bao nhiêu tiền, bây giờ có khoản tiền lớn này, túi tiền ở thắt lưng của cô ắt lại phồng lên. Nhưng cô không định động đến nó, đây là số tiền mua bằng sinh mạng của cha bọn trẻ, cô để dành cho con của anh dùng. Chỉ là Tô Hồi lòng đầy tự tin, bây giờ cô chẳng có phương pháp nào để kiếm tiền mưu sinh, nhưng dựa vào bản lĩnh của cô, rất nhanh cô sẽ tìm ra cách.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tôn Cường mượn một chiếc xe bò để kéo một xe đầy đồ gia dụng cũ ở trên thị trấn đến. Đây là đồ ở trong nhà bị cưỡng chế, trải qua một phen đập phá, tranh giành thì tất cả đều đã hư hỏng ở mức độ khác nhau, được đưa đến trạm phế liệu. Cậu ấy nhờ thợ sửa đơn giản lại một chút rồi mang qua.
Tuy nói rằng đồ cũ này đã bị đập phá hỏng nhưng tu sửa lại thì sau này vẫn có thể dùng được, chất liệu cũng không tệ. Hơn nữa, vốn dĩ cậu ấy chọn những thứ có mức độ hư hỏng không cao.
Mấy thứ này rất hữu dụng, có những thứ này, bộ bàn ghế ăn, phòng có giường, tủ áo quần, các cọc thấp tất cả đều đầy đủ cả rồi.
Bọn họ chia nhà ra ở riêng, có giường rồi, chăn cũng có rồi. Tô Hồi ở chung một phòng với hai đứa sinh đôi năm tuổi. Trương Bảo Quốc 10 tuổi và Trương Vệ Quốc 7 tuổi ở phòng bên cạnh.
Tô Hồi muốn ngủ một mình, nhưng buổi tối hai đứa trẻ năm tuổi có thói quen xấu là lật chăn, nếu bây giờ để cho bọn chúng ngủ một mình sẽ sinh bệnh.
Trương Vệ Quốc cũng không muốn tách khỏi mẹ, nhưng mẹ kiên quyết nói rằng cậu nhóc lớn rồi, đã là một đứa trẻ trưởng thành rồi, không nên ngủ cùng với mẹ. Cậu nhóc muốn làm một đứa trẻ lớn thì nhất định phải ngủ riêng sao?
Tô Hồi rất hài lòng với tấm chăn bông này, trong nhà có năm người mà chỉ có một cái chăn để qua mùa đông, quả thật là ngủ không nổi.
Trương Thành Nghiệp là đại đội trưởng, hơn nữa anh ta đã lập công và mỗi tháng đều có tiền trợ cấp, trong tay rủng rỉnh nên đã tặng một cái nồi sắt mới.
Hơn nữa cái nồi sắt cũ được sửa lại khi chia nhà, vậy là có được hai cái, vừa hay một cái dùng để nấu ăn, một cái dùng để nấu nước tắm.
Tôn Cường cũng tặng quà, cậu ấy tặng một cái bình nước nóng, bên cạnh đó còn lén nhét cho Tô Hồi ba trăm tệ.
Ba trăm tệ này có lẻ có chẵn. Cậu ấy nói, trong đó hai trăm tệ là lãnh đạo góp, một trăm tệ còn lại là bạn chiến đấu góp, họ bảo cô giữ lấy cho mình.
“Chị dâu, chị cất giữ số tiền này đi, đây đều là tấm lòng của mọi người đấy.”
Tô Hồi cũng không ra vẻ gì mà cầm lấy nó, chỉ có điều cô bảo cậu ấy viết lại tên rốt cuộc ai đã góp số tiền này, nếu không viết thì cô không nhận.
Làm vậy là để về sau cô còn trả lại ân tình cho người ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thời gian này cảm ơn cậu rất nhiều đã lo trong lo ngoài, bây giờ trong nhà chẳng có gì cả, để hôm khác chị dâu sẽ chuẩn bị cho cậu chút gì đó.”
Cậu ấy lắc đầu, sợ chị dâu sẽ cố nhét thứ gì đó nên cậu ấy vội rời đi, nói vọng lại đằng sau: “Chị dâu, không cần đâu, chị giữ lại cho bọn trẻ đi. Hiện giờ chị đã biết em ở đâu trên thị trấn, có gì cần thì chị cứ đến tìm em, đừng khách sáo nhé.”
Vốn dĩ trong tay Tô Hồi chẳng còn bao nhiêu tiền, bây giờ có khoản tiền lớn này, túi tiền ở thắt lưng của cô ắt lại phồng lên. Nhưng cô không định động đến nó, đây là số tiền mua bằng sinh mạng của cha bọn trẻ, cô để dành cho con của anh dùng. Chỉ là Tô Hồi lòng đầy tự tin, bây giờ cô chẳng có phương pháp nào để kiếm tiền mưu sinh, nhưng dựa vào bản lĩnh của cô, rất nhanh cô sẽ tìm ra cách.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tôn Cường mượn một chiếc xe bò để kéo một xe đầy đồ gia dụng cũ ở trên thị trấn đến. Đây là đồ ở trong nhà bị cưỡng chế, trải qua một phen đập phá, tranh giành thì tất cả đều đã hư hỏng ở mức độ khác nhau, được đưa đến trạm phế liệu. Cậu ấy nhờ thợ sửa đơn giản lại một chút rồi mang qua.
Tuy nói rằng đồ cũ này đã bị đập phá hỏng nhưng tu sửa lại thì sau này vẫn có thể dùng được, chất liệu cũng không tệ. Hơn nữa, vốn dĩ cậu ấy chọn những thứ có mức độ hư hỏng không cao.
Mấy thứ này rất hữu dụng, có những thứ này, bộ bàn ghế ăn, phòng có giường, tủ áo quần, các cọc thấp tất cả đều đầy đủ cả rồi.
Bọn họ chia nhà ra ở riêng, có giường rồi, chăn cũng có rồi. Tô Hồi ở chung một phòng với hai đứa sinh đôi năm tuổi. Trương Bảo Quốc 10 tuổi và Trương Vệ Quốc 7 tuổi ở phòng bên cạnh.
Tô Hồi muốn ngủ một mình, nhưng buổi tối hai đứa trẻ năm tuổi có thói quen xấu là lật chăn, nếu bây giờ để cho bọn chúng ngủ một mình sẽ sinh bệnh.
Trương Vệ Quốc cũng không muốn tách khỏi mẹ, nhưng mẹ kiên quyết nói rằng cậu nhóc lớn rồi, đã là một đứa trẻ trưởng thành rồi, không nên ngủ cùng với mẹ. Cậu nhóc muốn làm một đứa trẻ lớn thì nhất định phải ngủ riêng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro