Thập Niên 70: Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ
Chương 50
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-22 00:39:03
Ông có hơi cảm khái.
Đợi đến khi con trai út lập gia đình, gần như cũng nên ở riêng rồi.
Từng đứa một lớn lên, từng đứa một rời khỏi nhà, sinh con nối dõi.
Ở trong mắt người lớn thì bọn Trương Bảo Quốc khá thích ông nội, nhưng bởi vì ông luôn thích nghiêm mặt, cũng không quá thân thiết, nhưng vẫn chơi cùng với những bạn nhỏ khác. Tuy nhiên bây giờ tâm tư của bọn họ đều không đặt ở việc chơi đùa, chưa ở lại bao lâu đã quay về.
Sau khi quay về, Tô Hồi dùng hai cái hũ cuối cùng đựng đầy một hũ tương đậu và tương thịt nấm hương, sau đó dùng giấy báo gói chặt lại, rồi lại chọn mấy cân rau xanh ở trong không gian nhỏ bỏ vào trong giỏ.
Như vậy trông có vẻ tương đối ổn rồi.
Gạch xanh để xây nhà, còn có những vật dụng trong nhà này đều là do Tôn Cường giúp đỡ. Không có cậu ấy, căn nhà này còn không biết phải mò đến lúc nào mới có thể xây dựng xong.
Hơn nữa, cậu ấy làm việc ở trên trấn, chỗ cần cậu ấy giúp đỡ sau này còn rất nhiều.
Tô Hồi dẫn Trương Bảo Quốc đi cùng, cũng là để quen đường.
Cậu ấy làm việc ở đồn công an, Tô Hồi không cho cậu ấy cơ hội từ chối, để đồ lại xong rồi rời đi.
Sau đó, Tết âm lịch đã đến.
...
Tết âm lịch năm 1970.
Vừa hết buổi trưa, nấu nước nóng đi tắm rửa, cả nhà đều mặc áo quần mới.
Trương Vệ Quốc vẫn chưa có nhận thức sâu sắc về cái chết của cha, chỉ biết là về căn bản cha sẽ không ở nhà vào dịp Tết. Có thể nói là, trong ký ức của cậu nhóc vào dịp Tết đoàn viên thì cha chưa về nhà lần nào.
Cậu nhóc vẫn còn nhớ vào năm ngoái, khi nó hỏi đến thì lúc đó ông nội nói thế này. Nói là cha của cậu nhóc đang làm nhiệm vụ, đất nước đang cần anh nên Tết anh sẽ không về.
Lúc đó cậu nhóc đã khóc, tại sao nhà người khác đều có cha ở nhà, chỉ có cha của nó là không có?
Sau khi mất đi cha, cậu nhóc đã nghe rất nhiều lời nói xấu của mấy đứa trẻ con, nói rằng mình là một đứa trẻ không cha. Cậu nhóc còn đánh nhau với bọn chúng một trận, sau khi cậu nhóc nói chuyện này với anh trai, anh trai bảo rằng đừng nói với mẹ. Sau này cậu bé sẽ tự mình đi đánh cho mấy người đó một trận.
Thay áo quần mới xong, Trương Vệ Quốc có chút bối rối. Anh trai nói đừng nhắc đến cha trước mặt mẹ, vì mẹ sẽ đau lòng.
Vì vậy, lần này đừng nên nhắc đến cha nữa vậy.
Trẻ con vừa mặc áo quần mới vào thì rất muốn đi khoe khoang với mấy đứa trẻ khác. Trương Bảo Quốc tắm xong đầu tiên đã không biết đi đâu rồi. Trương Vệ Quốc lật lui lật tới áo quần mới, mùa đông mặc mấy lớp áo, áo quần mới mặc ở tận trong cùng nên cơ bản là người khác sẽ không thấy.
Thật đáng tiếc, trong nhà người khác đều không được may áo quần mới, không được đem khoe. Cậu nhóc được may nhưng người khác lại không thấy, mẹ còn không cho nhóc nói ra.
Tô Hồi nhìn thấy Trương Vệ Quốc vừa mới tắm xong, bộ dạng trắng trẻo, mềm mại đang bĩu môi thì biết cậu nhóc đang nghĩ gì, nên cô tìm việc cho cậu nhóc làm: “Mẹ đang giặt áo quần ở đằng sau, con giúp mẹ một việc được không?”
“Việc gì ạ?”
“Con lấy đậu nành, hạt bí đỏ trong tủ ra đặt lên bàn, ngày mai có người đến nhà chúc Tết, mẹ phải mời bọn họ ăn.”
Nói ra thì cuộc sống chưa có máy giặt chỉ có thể giặt bằng tay, thật sự khiến người ta phải than thở. Khi nào máy giặt mới được sản xuất chứ? Máy giặt là một phát minh vĩ đại như thế, giải phóng phụ nữ khỏi công việc kỳ cọ hàng ngày.
Đợi đến khi con trai út lập gia đình, gần như cũng nên ở riêng rồi.
Từng đứa một lớn lên, từng đứa một rời khỏi nhà, sinh con nối dõi.
Ở trong mắt người lớn thì bọn Trương Bảo Quốc khá thích ông nội, nhưng bởi vì ông luôn thích nghiêm mặt, cũng không quá thân thiết, nhưng vẫn chơi cùng với những bạn nhỏ khác. Tuy nhiên bây giờ tâm tư của bọn họ đều không đặt ở việc chơi đùa, chưa ở lại bao lâu đã quay về.
Sau khi quay về, Tô Hồi dùng hai cái hũ cuối cùng đựng đầy một hũ tương đậu và tương thịt nấm hương, sau đó dùng giấy báo gói chặt lại, rồi lại chọn mấy cân rau xanh ở trong không gian nhỏ bỏ vào trong giỏ.
Như vậy trông có vẻ tương đối ổn rồi.
Gạch xanh để xây nhà, còn có những vật dụng trong nhà này đều là do Tôn Cường giúp đỡ. Không có cậu ấy, căn nhà này còn không biết phải mò đến lúc nào mới có thể xây dựng xong.
Hơn nữa, cậu ấy làm việc ở trên trấn, chỗ cần cậu ấy giúp đỡ sau này còn rất nhiều.
Tô Hồi dẫn Trương Bảo Quốc đi cùng, cũng là để quen đường.
Cậu ấy làm việc ở đồn công an, Tô Hồi không cho cậu ấy cơ hội từ chối, để đồ lại xong rồi rời đi.
Sau đó, Tết âm lịch đã đến.
...
Tết âm lịch năm 1970.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa hết buổi trưa, nấu nước nóng đi tắm rửa, cả nhà đều mặc áo quần mới.
Trương Vệ Quốc vẫn chưa có nhận thức sâu sắc về cái chết của cha, chỉ biết là về căn bản cha sẽ không ở nhà vào dịp Tết. Có thể nói là, trong ký ức của cậu nhóc vào dịp Tết đoàn viên thì cha chưa về nhà lần nào.
Cậu nhóc vẫn còn nhớ vào năm ngoái, khi nó hỏi đến thì lúc đó ông nội nói thế này. Nói là cha của cậu nhóc đang làm nhiệm vụ, đất nước đang cần anh nên Tết anh sẽ không về.
Lúc đó cậu nhóc đã khóc, tại sao nhà người khác đều có cha ở nhà, chỉ có cha của nó là không có?
Sau khi mất đi cha, cậu nhóc đã nghe rất nhiều lời nói xấu của mấy đứa trẻ con, nói rằng mình là một đứa trẻ không cha. Cậu nhóc còn đánh nhau với bọn chúng một trận, sau khi cậu nhóc nói chuyện này với anh trai, anh trai bảo rằng đừng nói với mẹ. Sau này cậu bé sẽ tự mình đi đánh cho mấy người đó một trận.
Thay áo quần mới xong, Trương Vệ Quốc có chút bối rối. Anh trai nói đừng nhắc đến cha trước mặt mẹ, vì mẹ sẽ đau lòng.
Vì vậy, lần này đừng nên nhắc đến cha nữa vậy.
Trẻ con vừa mặc áo quần mới vào thì rất muốn đi khoe khoang với mấy đứa trẻ khác. Trương Bảo Quốc tắm xong đầu tiên đã không biết đi đâu rồi. Trương Vệ Quốc lật lui lật tới áo quần mới, mùa đông mặc mấy lớp áo, áo quần mới mặc ở tận trong cùng nên cơ bản là người khác sẽ không thấy.
Thật đáng tiếc, trong nhà người khác đều không được may áo quần mới, không được đem khoe. Cậu nhóc được may nhưng người khác lại không thấy, mẹ còn không cho nhóc nói ra.
Tô Hồi nhìn thấy Trương Vệ Quốc vừa mới tắm xong, bộ dạng trắng trẻo, mềm mại đang bĩu môi thì biết cậu nhóc đang nghĩ gì, nên cô tìm việc cho cậu nhóc làm: “Mẹ đang giặt áo quần ở đằng sau, con giúp mẹ một việc được không?”
“Việc gì ạ?”
“Con lấy đậu nành, hạt bí đỏ trong tủ ra đặt lên bàn, ngày mai có người đến nhà chúc Tết, mẹ phải mời bọn họ ăn.”
Nói ra thì cuộc sống chưa có máy giặt chỉ có thể giặt bằng tay, thật sự khiến người ta phải than thở. Khi nào máy giặt mới được sản xuất chứ? Máy giặt là một phát minh vĩ đại như thế, giải phóng phụ nữ khỏi công việc kỳ cọ hàng ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro