[Thập Niên 70] Tùy Quân Dưỡng Oa Quân Tẩu Nghịch Tập Đòi Lại Danh Phận
Chương 21
2024-09-07 23:32:21
Diêu Mạn nắm lấy tay Đại Bảo, mắt đẫm lệ: “Con à, nghe mẹ nói. Cảm ơn con, vì có con mà bốn mùa thêm ấm áp...”
Đại Bảo: "..."
Diêu Mạn xúc động nói, “Trước đây mẹ bị kích động, tinh thần không ổn định. Bây giờ mẹ đã tốt rồi, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt...”
Đại Bảo lập tức rút tay về. So với Nhị Bảo và Tiểu Bảo, thực ra cậu mới là người bị tổn thương nhiều nhất. Bởi vì từng có lúc Diêu Mạn cho cậu tình mẹ, nhưng rồi lại nhẫn tâm lấy đi.
Diêu Mạn biết, những năm qua Diêu Mạn giả đã mang lại cho gia đình này, cho các con không ít đau khổ. Không phải trong ngày một ngày hai mà có thể thay đổi ấn tượng của các con về cô, nhưng cô có thể chờ.
Chân thành là vũ khí mạnh nhất. Cô sẽ chứng minh lại lòng mình.
“Bánh này còn nóng, con ăn nhanh đi.”
“Không cần, mang đi đi!” Đại Bảo lạnh lùng từ chối.
Diêu Mạn không vội đáp trả, “Vậy con từ từ ăn, mẹ đi dạo cửa hàng cung ứng, mua ít muối và xì dầu, mua thêm bàn chải và kem đánh răng cho con và các em. Sau khi tan học thì về nhà sớm, tối mẹ nấu món ngon cho con...”
Nói xong, cô đeo giỏ rồi rời đi.
Đại Bảo nhìn cô khó hiểu. Mụ mẹ ghẻ hôm nay rốt cuộc là... uống nhầm thuốc gì rồi?
Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc bánh nhân hẹ, thực sự không cưỡng lại được mùi thơm, liền cầm lên ăn. Vừa cắn một miếng, đã không kiềm chế được, mấy miếng đã ăn hết chiếc bánh, ăn xong còn chưa đã, liếm liếm ngón tay.
Khoan đã… Vừa nãy mình đang làm gì vậy? Lại ăn hết sạch rồi sao?
Đại Bảo đầy hối hận. Sao có thể ăn đồ của người đàn bà đó? Cô ta không có ý tốt đâu. Cậu bực bội, lại bóc trứng ăn...
Diêu Mạn từ trường học ra, đi đến cửa hàng cung ứng. Chợt nhận ra phía sau có ai đó đang theo dõi mình. Cô quay lại nhìn, lại không thấy ai.
Cô tiếp tục bước nhanh hơn, tiếng bước chân đằng sau dường như càng gần hơn.
Dù cơ thể cô đã được nước linh tuyền bồi bổ, thể lực khá tốt, sức mạnh cũng khá, nhưng nếu đối đầu trực diện với kẻ xấu, cô chưa chắc đã có phần thắng. Dù sao cô cũng không có kinh nghiệm thực chiến.
Diêu Mạn vừa chạy vừa đột ngột đâm vào một người, đối phương rất cao, cô chỉ nhìn thấy áo hải quân trên ngực, chưa kịp nhìn rõ người, đã vội vã cầu cứu, “Xin lỗi, xin lỗi... Đại ca, đại ca, hình như có kẻ xấu đang theo dõi em...”
Cô cũng không cần biết là ai, cứ cầu cứu trước đã. Đằng sau quả thực có hai gã đàn ông bịt mặt chạy tới, trong tay còn cầm lưỡi liềm.
Một trong hai gã bịt mặt là Triệu Thiết Trụ, khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo hải quân, hắn sững lại: “Anh... Anh không phải... Mẹ ơi...”
Kết quả lời còn chưa nói hết, đã bị người đàn ông một chiêu vật qua vai nhanh như chớp. Vật ngã Triệu Thiết Trụ đến nỗi khung xương trên người anh ta dường như tan rã, không còn phát ra được tiếng nào.
Quả thực là người luyện tập, động tác của anh ấy đẹp mắt đến mức Diêu Mạn phải thốt lên kinh ngạc.
Đã quá đã! Anh lính này giỏi quá đi thôi!
Đại Bảo: "..."
Diêu Mạn xúc động nói, “Trước đây mẹ bị kích động, tinh thần không ổn định. Bây giờ mẹ đã tốt rồi, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt...”
Đại Bảo lập tức rút tay về. So với Nhị Bảo và Tiểu Bảo, thực ra cậu mới là người bị tổn thương nhiều nhất. Bởi vì từng có lúc Diêu Mạn cho cậu tình mẹ, nhưng rồi lại nhẫn tâm lấy đi.
Diêu Mạn biết, những năm qua Diêu Mạn giả đã mang lại cho gia đình này, cho các con không ít đau khổ. Không phải trong ngày một ngày hai mà có thể thay đổi ấn tượng của các con về cô, nhưng cô có thể chờ.
Chân thành là vũ khí mạnh nhất. Cô sẽ chứng minh lại lòng mình.
“Bánh này còn nóng, con ăn nhanh đi.”
“Không cần, mang đi đi!” Đại Bảo lạnh lùng từ chối.
Diêu Mạn không vội đáp trả, “Vậy con từ từ ăn, mẹ đi dạo cửa hàng cung ứng, mua ít muối và xì dầu, mua thêm bàn chải và kem đánh răng cho con và các em. Sau khi tan học thì về nhà sớm, tối mẹ nấu món ngon cho con...”
Nói xong, cô đeo giỏ rồi rời đi.
Đại Bảo nhìn cô khó hiểu. Mụ mẹ ghẻ hôm nay rốt cuộc là... uống nhầm thuốc gì rồi?
Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc bánh nhân hẹ, thực sự không cưỡng lại được mùi thơm, liền cầm lên ăn. Vừa cắn một miếng, đã không kiềm chế được, mấy miếng đã ăn hết chiếc bánh, ăn xong còn chưa đã, liếm liếm ngón tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoan đã… Vừa nãy mình đang làm gì vậy? Lại ăn hết sạch rồi sao?
Đại Bảo đầy hối hận. Sao có thể ăn đồ của người đàn bà đó? Cô ta không có ý tốt đâu. Cậu bực bội, lại bóc trứng ăn...
Diêu Mạn từ trường học ra, đi đến cửa hàng cung ứng. Chợt nhận ra phía sau có ai đó đang theo dõi mình. Cô quay lại nhìn, lại không thấy ai.
Cô tiếp tục bước nhanh hơn, tiếng bước chân đằng sau dường như càng gần hơn.
Dù cơ thể cô đã được nước linh tuyền bồi bổ, thể lực khá tốt, sức mạnh cũng khá, nhưng nếu đối đầu trực diện với kẻ xấu, cô chưa chắc đã có phần thắng. Dù sao cô cũng không có kinh nghiệm thực chiến.
Diêu Mạn vừa chạy vừa đột ngột đâm vào một người, đối phương rất cao, cô chỉ nhìn thấy áo hải quân trên ngực, chưa kịp nhìn rõ người, đã vội vã cầu cứu, “Xin lỗi, xin lỗi... Đại ca, đại ca, hình như có kẻ xấu đang theo dõi em...”
Cô cũng không cần biết là ai, cứ cầu cứu trước đã. Đằng sau quả thực có hai gã đàn ông bịt mặt chạy tới, trong tay còn cầm lưỡi liềm.
Một trong hai gã bịt mặt là Triệu Thiết Trụ, khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo hải quân, hắn sững lại: “Anh... Anh không phải... Mẹ ơi...”
Kết quả lời còn chưa nói hết, đã bị người đàn ông một chiêu vật qua vai nhanh như chớp. Vật ngã Triệu Thiết Trụ đến nỗi khung xương trên người anh ta dường như tan rã, không còn phát ra được tiếng nào.
Quả thực là người luyện tập, động tác của anh ấy đẹp mắt đến mức Diêu Mạn phải thốt lên kinh ngạc.
Đã quá đã! Anh lính này giỏi quá đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro