[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Cặp Đôi Vợ Chồn...
2024-10-28 14:24:54
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không sai, món mì này thực sự rất ngon!
Không bị nát hay vón cục, có kết cấu dai dẻo, còn có cả mùi thơm đặc trưng của rau rừng.
Ngay cả loại rau rừng cô cho lên trên mì cũng mềm và giòn không thể tả.
Tả Cánh Thành thấy ba người nhà họ Tô rất hài lòng với đồ ăn của cô, không hiểu sao trong mắt hiện lên ý vui mừng.
Anh quay đầu nhìn Tô Tầm Vị, nói: “Anh vừa ăn ở căng tin rồi, không đói đâu, em cứ ăn đi.”
Nhưng Tô Tầm Vị lại lắc đầu, nói: “Anh là đàn ông, chỉ ăn hai cái bánh rán và một bát súp bột ngô làm sao có thể no được? Ngày mai anh phải ra đồng làm việc nên mau ăn đi, không ăn no thì làm sao làm được việc, em làm việc trong bếp, nếu đói thì có thể ăn bất cứ lúc nào."
Nghe Tô Tầm Vị nói xong, ba Tô và mẹ Tô cũng vội vàng nói: “Tầm Vị nói đúng đấy, thanh niên tri thức Tả, con mau ngồi xuống ăn đi. Từ giờ trở đi chúng ta đã là người một nhà, cũng không cần khách sáo nữa, không ăn no thì làm sao làm được việc?"
Tả Cánh Thành thật sự chưa ăn no đành phải ngồi xuống, nhìn ba Tô và mẹ Tô rồi nói: “Ba, mẹ, Tầm Vị và con kết hôn vội vàng, chưa chuẩn bị gì cả, đợi đến khi con xin nghỉ phép sẽ lên huyện báo tun, nhờ gia đình gửi một ít tiền xuống, những việc cần mua thì con đều sẽ mua, còn mọi người cứ gọi con là Cánh Thành là được rồi."
Tô Tầm Vị không ngờ Tả Cánh Thành là một người chồng bất đắc dĩ nhưng lại nói ra những lời như vậy.
Ngay từ đầu cô là người đã liên lụy đến Tả Cánh Thành, làm sao còn không biết bảo bảo người ta mua đồ, thậm chí còn phải báo tin về nhà, bảo gia đình gửi tiền xuống?
Tô Tầm Vị lập tức trở nên lo lắng, liều mạng nháy mắt tuyệt vọng với ba Tô và mẹ Tô.
Ba Tô và mẹ Tô lập tức hiểu ý, vội vàng nói: "Cánh Thành à, con cứ ăn mì đi, nếu để nguội sẽ bị vón lại, ăn không ngon đâu. Nhà chúng ta tuy không giàu có nhưng cái gì nên có đều đã có, phòng mới cũng đã được trang trí xong, chăn ga gối đệm đều là đồ mới tinh, con có thể vào ở được luôn, còn việc mua gì thì trước mắt chưa cần đâu, chuyện còn lại con cứ thương lượng với Tầm Vị là được."
Tả Cánh Thành nghe ba Tô nói xong, khẽ gật đầu, sau đó mới bắt đầu cắm mặt xuống ăn mì.
Vừa rồi chỉ ăn mỗi bánh rán rau rừng và súp bột ngô ở căng tin, bây giờ về nhà lại ăn mì rau rừng.
Tả Cánh Thành vốn tưởng rau rừng sẽ có mùi vị giống nhau, nhưng không ngờ chúng lại hoàn toàn khác nhau.
Các loại rau rừng trên bánh rán rau rừng đều đã được cắt nhỏ, chiên cho đến khi vàng giòn, khi ăn chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm của rau rừng, không dẻo dai cho lắm.
Không sai, món mì này thực sự rất ngon!
Không bị nát hay vón cục, có kết cấu dai dẻo, còn có cả mùi thơm đặc trưng của rau rừng.
Ngay cả loại rau rừng cô cho lên trên mì cũng mềm và giòn không thể tả.
Tả Cánh Thành thấy ba người nhà họ Tô rất hài lòng với đồ ăn của cô, không hiểu sao trong mắt hiện lên ý vui mừng.
Anh quay đầu nhìn Tô Tầm Vị, nói: “Anh vừa ăn ở căng tin rồi, không đói đâu, em cứ ăn đi.”
Nhưng Tô Tầm Vị lại lắc đầu, nói: “Anh là đàn ông, chỉ ăn hai cái bánh rán và một bát súp bột ngô làm sao có thể no được? Ngày mai anh phải ra đồng làm việc nên mau ăn đi, không ăn no thì làm sao làm được việc, em làm việc trong bếp, nếu đói thì có thể ăn bất cứ lúc nào."
Nghe Tô Tầm Vị nói xong, ba Tô và mẹ Tô cũng vội vàng nói: “Tầm Vị nói đúng đấy, thanh niên tri thức Tả, con mau ngồi xuống ăn đi. Từ giờ trở đi chúng ta đã là người một nhà, cũng không cần khách sáo nữa, không ăn no thì làm sao làm được việc?"
Tả Cánh Thành thật sự chưa ăn no đành phải ngồi xuống, nhìn ba Tô và mẹ Tô rồi nói: “Ba, mẹ, Tầm Vị và con kết hôn vội vàng, chưa chuẩn bị gì cả, đợi đến khi con xin nghỉ phép sẽ lên huyện báo tun, nhờ gia đình gửi một ít tiền xuống, những việc cần mua thì con đều sẽ mua, còn mọi người cứ gọi con là Cánh Thành là được rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tầm Vị không ngờ Tả Cánh Thành là một người chồng bất đắc dĩ nhưng lại nói ra những lời như vậy.
Ngay từ đầu cô là người đã liên lụy đến Tả Cánh Thành, làm sao còn không biết bảo bảo người ta mua đồ, thậm chí còn phải báo tin về nhà, bảo gia đình gửi tiền xuống?
Tô Tầm Vị lập tức trở nên lo lắng, liều mạng nháy mắt tuyệt vọng với ba Tô và mẹ Tô.
Ba Tô và mẹ Tô lập tức hiểu ý, vội vàng nói: "Cánh Thành à, con cứ ăn mì đi, nếu để nguội sẽ bị vón lại, ăn không ngon đâu. Nhà chúng ta tuy không giàu có nhưng cái gì nên có đều đã có, phòng mới cũng đã được trang trí xong, chăn ga gối đệm đều là đồ mới tinh, con có thể vào ở được luôn, còn việc mua gì thì trước mắt chưa cần đâu, chuyện còn lại con cứ thương lượng với Tầm Vị là được."
Tả Cánh Thành nghe ba Tô nói xong, khẽ gật đầu, sau đó mới bắt đầu cắm mặt xuống ăn mì.
Vừa rồi chỉ ăn mỗi bánh rán rau rừng và súp bột ngô ở căng tin, bây giờ về nhà lại ăn mì rau rừng.
Tả Cánh Thành vốn tưởng rau rừng sẽ có mùi vị giống nhau, nhưng không ngờ chúng lại hoàn toàn khác nhau.
Các loại rau rừng trên bánh rán rau rừng đều đã được cắt nhỏ, chiên cho đến khi vàng giòn, khi ăn chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm của rau rừng, không dẻo dai cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro