[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Chung Chăn Chun...
2024-10-28 14:24:54
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô kéo chăn che kín người một lúc, không thấy tiếng động Tả Cánh Thành ở trên giường, không nhịn được lặng lẽ nhấc một góc chăn lên, lặng lẽ nhìn quanh.
Vừa nhìn, đã thấy Tả Cánh Thành đang ngồi trên bàn đọc sách, lưng anh thẳng tắp, vừa nghiêm túc lại vừa tập trung.
Nhìn từ góc độ của Tô Tầm Vị, có thể thấy được vẻ cao quý rõ ràng trên gương mặt anh.
Ngoại hình của người đàn ông này thực sự đã được ông trời quá ưu ái, chỉ cần nhìn một bên góc nghiêng của anh cũng đã có thể thấy được đường quai hàm rõ ràng, là một khuôn mặt điển trai hoàn hảo, đẹp trai đến mức không tưởng tưởng nổi.
Những thứ đẹp đẽ luôn làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Xem Tả Cánh Thành đọc sách viết chữ cũng là một loại hưởng thụ.
Ngay cả bàn tay của anh cũng đẹp đẽ đến mức lạ thường.
Bàn tay cầm bút có các khớp xương rõ ràng, thanh mảnh mà cân đối.
Trong đầu Tô Tầm Vị không khỏi nghĩ đến bàn tay xinh đẹp như vậy nên dùng để cầm bút, đánh đàn hoặc vẽ tranh, chứ không phải về nông thôn làm ruộng nhóm lửa, thực sự là không công bằng.
Hôm nay Tô Tầm Vi đi hái rau rừng rồi lại về làm bánh rán đã thấy mệt mỏi muốn chết rồi, nhìn thêm một lát, không kìm được cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tả Cánh Thành mãi đến mười hai giờ khuya mới lên giường đi ngủ.
Giường rất lớn, tư thế ngủ của Tô Tầm Vị lại rất dè dặt, cuộn tròn như con tôm, không biết là đang cố ý nhường phần lớn không gian cho anh hay là muốn giữ khoảng cách.
Nhưng khoảng cách này cũng vừa đủ để anh chấp nhận, sẽ không thấy quá thân mật.
Từ trước đến nay anh luôn là một người lạnh nhạt, kết hôn với Tô Tầm Vị, thứ nhất là vì muốn ở lại thôn Bình An để kiếm đủ công điểm, thứ hai là dù thế nào đi nữa, anh đã chiếm mất lần đầu của người ta, anh là một người đàn ông dù như thế nào cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà nếu Tô Tầm Vị ngay từ đầu đã thân thiết và nhiệt tình với anh, không biết anh có thể mặt không thay đổi biểu cảm sắc ứng phó được hay không.
Như này, vừa đúng.
Tả Cánh Thành tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Cả một chiếc giường lớn, mỗi người chiếm một bên, nhưng ở giữa vẫn còn rất nhiều khoảng trống, như thể vầng trăng đều biết rõ nỗi xấu hỏ của hai người, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào từ cửa sổ, vừa đúng chiếu vào khoảng trống ở giữa. .
Tả Cánh Thành là người có giấc ngủ chập chờn, nhưng ngày mai còn phải làm ruộng, phải bưng bê khuân vác nên anh buộc mình phải gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tô Tầm Vị tỉnh dậy vì tiếng gà gáy ở nhà.
Cô chạm vào chiếc đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ, cầm lên nhìn, đã năm giờ rồi.
Cô kéo chăn che kín người một lúc, không thấy tiếng động Tả Cánh Thành ở trên giường, không nhịn được lặng lẽ nhấc một góc chăn lên, lặng lẽ nhìn quanh.
Vừa nhìn, đã thấy Tả Cánh Thành đang ngồi trên bàn đọc sách, lưng anh thẳng tắp, vừa nghiêm túc lại vừa tập trung.
Nhìn từ góc độ của Tô Tầm Vị, có thể thấy được vẻ cao quý rõ ràng trên gương mặt anh.
Ngoại hình của người đàn ông này thực sự đã được ông trời quá ưu ái, chỉ cần nhìn một bên góc nghiêng của anh cũng đã có thể thấy được đường quai hàm rõ ràng, là một khuôn mặt điển trai hoàn hảo, đẹp trai đến mức không tưởng tưởng nổi.
Những thứ đẹp đẽ luôn làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Xem Tả Cánh Thành đọc sách viết chữ cũng là một loại hưởng thụ.
Ngay cả bàn tay của anh cũng đẹp đẽ đến mức lạ thường.
Bàn tay cầm bút có các khớp xương rõ ràng, thanh mảnh mà cân đối.
Trong đầu Tô Tầm Vị không khỏi nghĩ đến bàn tay xinh đẹp như vậy nên dùng để cầm bút, đánh đàn hoặc vẽ tranh, chứ không phải về nông thôn làm ruộng nhóm lửa, thực sự là không công bằng.
Hôm nay Tô Tầm Vi đi hái rau rừng rồi lại về làm bánh rán đã thấy mệt mỏi muốn chết rồi, nhìn thêm một lát, không kìm được cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả Cánh Thành mãi đến mười hai giờ khuya mới lên giường đi ngủ.
Giường rất lớn, tư thế ngủ của Tô Tầm Vị lại rất dè dặt, cuộn tròn như con tôm, không biết là đang cố ý nhường phần lớn không gian cho anh hay là muốn giữ khoảng cách.
Nhưng khoảng cách này cũng vừa đủ để anh chấp nhận, sẽ không thấy quá thân mật.
Từ trước đến nay anh luôn là một người lạnh nhạt, kết hôn với Tô Tầm Vị, thứ nhất là vì muốn ở lại thôn Bình An để kiếm đủ công điểm, thứ hai là dù thế nào đi nữa, anh đã chiếm mất lần đầu của người ta, anh là một người đàn ông dù như thế nào cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà nếu Tô Tầm Vị ngay từ đầu đã thân thiết và nhiệt tình với anh, không biết anh có thể mặt không thay đổi biểu cảm sắc ứng phó được hay không.
Như này, vừa đúng.
Tả Cánh Thành tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Cả một chiếc giường lớn, mỗi người chiếm một bên, nhưng ở giữa vẫn còn rất nhiều khoảng trống, như thể vầng trăng đều biết rõ nỗi xấu hỏ của hai người, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào từ cửa sổ, vừa đúng chiếu vào khoảng trống ở giữa. .
Tả Cánh Thành là người có giấc ngủ chập chờn, nhưng ngày mai còn phải làm ruộng, phải bưng bê khuân vác nên anh buộc mình phải gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tô Tầm Vị tỉnh dậy vì tiếng gà gáy ở nhà.
Cô chạm vào chiếc đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ, cầm lên nhìn, đã năm giờ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro