[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Tô Tầm Vị Phản...
2024-10-28 14:24:54
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà, sau khi thử nhấc lên một lần, vẫn không nhúc nhích chút nào.
Lục Vân Hiên âm thầm dùng lực, thử lần thứ hai, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tại sao cái con mụ béo chết tiệt này lại nặng như vậy.
Lục Vân Hiên đã cố gắng hết sức lần cuối cùng, lần này không những không những không nhấc Tô Tầm Vị lên được mà còn vấp ngã vì dùng lực quá mạnh, ngã mạnh về phía sau, cú ngã rất mạnh, đau đớn đến mức anh ta còn phải rên rỉ một tiếng.
Hai lần đầu tiên Lục Vân Hiên cố gắng nhấc Tô Tầm Vị lên, thanh niên tri thức và dân làng đều nhịn cười.
Lần cuối cùng khi anh ta ngã xuống, mọi người không thể nhịn được nữa, đều bật cười.
Tả Cánh Thành vẫn là vẻ mặt vô cảm không đổi ấy, anh tiến lên một bước, đưa tay về phía Tô Tầm Vị.
Tô Tầm Vị đặt tay lên lòng bàn tay Tả Cánh Thành, Tả Cánh Thành dùng một chút lực đã kéo Tô Tầm Vị lên.
Đây quả thật đã tạo ra sự chênh lệch rõ ràng với Lục Vân Hiên.
Những thanh niên tri thức đó không nhịn được thì thầm với nhau: “Cái tên Lục Vân Hiên này nhìn thì có vẻ lịch sự, nhưng thực ra lại chỉ là một tên chân yếu tay mềm như con gà bệnh, chỉ là một tên trai bao mà thôi, mấy năm nay, công điểm của nhà anh ta đều là do nhà họ Tô kiếm giúp, nếu không chỉ dựa vào Lục Vân Hiên, đừng nói đến việc học hành, e là anh ta và mẹ anh ta đã chết đói rồi."
"Đúng! Không nói những cái khác, Lục Vân Hiên có thể học hành, còn có thể được tiến cử vào đại học, không thể thiếu công lao của nhà họ Tô, anh ta còn muốn hủy bỏ hôn ước với con nhà người ta, sau đó lại muốn mượn tiền của người ta, đúng là dù thế nào cũng như kiểu làm kỹ nữ nhưng vẫn muốn lập đền thờ."
“Bao nhiêu năm như vậy, cũng không biết anh ta đã tiêu bao nhiêu tiền của nhà họ Tô, đã hủy hôn ước với con người ta rồi, làm sao còn có không biết xấu hổ đi vay tiền người ta nữa thế! Da mặt đúng là dày thật đấy! Đừng nói là vay tiền, chỉ với số tiền anh ta mượn trước đó thôi thì cũng nên trả lại cho người ta mới đúng chứ.”
Sau khi nghe những lời bàn tán này, khuôn mặt hiền lành lịch sự thường ngày của Lục Vân Hiên không nhịn được lộ ra vẻ hung dữ.
Anh ta càng thấy tức giận hơn, đột nhiên bước tới, chỉ tay vào Tô Tầm Vị, lại bắt đầu chửi mắng: "Tôi hỏi vay tiền cô khi nào! Con khốn này!"
Lục Vân Hiên gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được những lời này.
Tả Cánh Thành lập tức cau mày, lạnh lùng nhìn Lục Vân Hiên, trầm giọng nói: "Đồng chí Lục này, mong anh nói chuyện lịch sự hơn đi."
Nhưng mà, sau khi thử nhấc lên một lần, vẫn không nhúc nhích chút nào.
Lục Vân Hiên âm thầm dùng lực, thử lần thứ hai, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tại sao cái con mụ béo chết tiệt này lại nặng như vậy.
Lục Vân Hiên đã cố gắng hết sức lần cuối cùng, lần này không những không những không nhấc Tô Tầm Vị lên được mà còn vấp ngã vì dùng lực quá mạnh, ngã mạnh về phía sau, cú ngã rất mạnh, đau đớn đến mức anh ta còn phải rên rỉ một tiếng.
Hai lần đầu tiên Lục Vân Hiên cố gắng nhấc Tô Tầm Vị lên, thanh niên tri thức và dân làng đều nhịn cười.
Lần cuối cùng khi anh ta ngã xuống, mọi người không thể nhịn được nữa, đều bật cười.
Tả Cánh Thành vẫn là vẻ mặt vô cảm không đổi ấy, anh tiến lên một bước, đưa tay về phía Tô Tầm Vị.
Tô Tầm Vị đặt tay lên lòng bàn tay Tả Cánh Thành, Tả Cánh Thành dùng một chút lực đã kéo Tô Tầm Vị lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây quả thật đã tạo ra sự chênh lệch rõ ràng với Lục Vân Hiên.
Những thanh niên tri thức đó không nhịn được thì thầm với nhau: “Cái tên Lục Vân Hiên này nhìn thì có vẻ lịch sự, nhưng thực ra lại chỉ là một tên chân yếu tay mềm như con gà bệnh, chỉ là một tên trai bao mà thôi, mấy năm nay, công điểm của nhà anh ta đều là do nhà họ Tô kiếm giúp, nếu không chỉ dựa vào Lục Vân Hiên, đừng nói đến việc học hành, e là anh ta và mẹ anh ta đã chết đói rồi."
"Đúng! Không nói những cái khác, Lục Vân Hiên có thể học hành, còn có thể được tiến cử vào đại học, không thể thiếu công lao của nhà họ Tô, anh ta còn muốn hủy bỏ hôn ước với con nhà người ta, sau đó lại muốn mượn tiền của người ta, đúng là dù thế nào cũng như kiểu làm kỹ nữ nhưng vẫn muốn lập đền thờ."
“Bao nhiêu năm như vậy, cũng không biết anh ta đã tiêu bao nhiêu tiền của nhà họ Tô, đã hủy hôn ước với con người ta rồi, làm sao còn có không biết xấu hổ đi vay tiền người ta nữa thế! Da mặt đúng là dày thật đấy! Đừng nói là vay tiền, chỉ với số tiền anh ta mượn trước đó thôi thì cũng nên trả lại cho người ta mới đúng chứ.”
Sau khi nghe những lời bàn tán này, khuôn mặt hiền lành lịch sự thường ngày của Lục Vân Hiên không nhịn được lộ ra vẻ hung dữ.
Anh ta càng thấy tức giận hơn, đột nhiên bước tới, chỉ tay vào Tô Tầm Vị, lại bắt đầu chửi mắng: "Tôi hỏi vay tiền cô khi nào! Con khốn này!"
Lục Vân Hiên gần như phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được những lời này.
Tả Cánh Thành lập tức cau mày, lạnh lùng nhìn Lục Vân Hiên, trầm giọng nói: "Đồng chí Lục này, mong anh nói chuyện lịch sự hơn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro